Chương 2: Không muốn yêu đương 2
“Cạch!”
Cánh cửa một phòng ký túc xá ở tầng bốn mở ra, người bên trong nhìn ra, ngạc nhiên hỏi: “Lăng ca, sao anh lại đứng đây, đến khi nào vậy?”
Vừa nói vừa mở cửa, giọng điệu có phần nịnh nọt: “Anh đến thì gọi cho em một tiếng, dù gì em cũng phải xuống đón anh chứ.”
Tống Lăng quay đầu liếc nhìn cậu ta, thản nhiên nói: “Không cần phiền phức.”
Phòng của Trác Phàm khác với phòng bốn người ở tầng sáu, là phòng đôi, loại phòng này không chỉ đắt mà còn khan hiếm, không phải ai cũng xin được.
Tống Lăng đảo mắt nhìn quanh phòng, Trác Phàm vội vàng kéo ghế ra lau hai cái: “Lăng ca, anh ngồi trước đi.”
Cũng coi như là bạn từ nhỏ, tuy Tống Lăng chỉ hơn Trác Phàm một tuổi, nhưng trước mặt người này, Trác Phàm luôn cảm thấy mình yếu thế, còn ngoan ngoãn hơn cả khi đứng trước mặt bố ruột.
Tống Lăng không ngồi xuống, mà hỏi: “Chuyện tôi nhờ cậu điều tra, điều tra thế nào rồi?”
“Chuyện của Lăng ca, em nào dám chậm trễ, đã tìm hiểu rõ ràng rồi.”
“Cố Trần Dương, khoa Luật, chuyên ngành Luật học, hiện đang học năm hai, đội trưởng đội bóng đá khoa Luật, không phải cán bộ lớp, cũng không tham gia hội sinh viên, nhưng cậu ấy rất được yêu mến ở trường, quan hệ rất tốt.”
“Chỉ trong tòa nhà ký túc xá này thôi, chắc cũng phải hơn một nửa số người quen cậu ấy, lúc em đi hỏi thăm, chỉ cần hỏi một câu là mọi người đều biết là ai, ngay cả cô bảo vệ ở cổng cũng gọi được tên cậu ấy.”
“Lăng ca, sao anh lại quen cậu ấy? Cậu ấy đắc tội anh à?” Trác Phàm cẩn thận hỏi.
Không phải cậu nhiều chuyện, Tống Lăng năm nhất năm hai đều ít khi đến trường, giờ đã năm ba rồi, sao lại đột nhiên hỏi thăm một sinh viên năm hai, hai người này hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.
Tống Lăng không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ hỏi: “Cậu ấy có bạn gái chưa?”
Trác Phàm ngẩn người: “Hình như là chưa, nhưng người theo đuổi chắc chắn là không ít.”
Tống Lăng lại hỏi: “Vậy cậu ấy có bạn trai chưa?”
Câu hỏi này khiến Trác Phàm giật mình, cậu định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị sặc nước miếng.
Vất vả lắm mới ngừng ho, Trác Phàm run rẩy hỏi: “Không, chắc là không đâu, chuyện này em biết hỏi ai bây giờ? Bình thường người thích đàn ông cũng sẽ không nói lung tung với người khác chứ?”
“Không phải, Lăng ca, sao anh lại hỏi chuyện này?”
Kết quả, Tống Lăng thản nhiên ném ra một quả bom hạng nặng: “Tôi muốn theo đuổi cậu ấy.”
“Cái gì?”
“Lăng ca, anh đang đùa em đấy à, cậu cậu cậu ấy là con trai mà, tuy rằng nhìn cũng được, nhưng rõ ràng là con trai…”
“Không ngực bự, chỉ có cơ bắp, đứng lên còn cao hơn cả em, là đàn ông đích thực!”
Tống Lăng không hề thay đổi sắc mặt, thản nhiên hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ tôi không biết cậu ấy là con trai à?”
Trác Phàm nghẹn họng, gãi đầu hỏi: “Nhưng mà, nhưng mà Lăng ca anh từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thích con trai mà? Mà anh cũng chưa từng thích con gái, nói như vậy thì có thể là anh vốn dĩ đã thích con trai, nhưng nếu anh thích con trai thì trước đây chắc hẳn đã thích một người con trai nào đó rồi, nhưng anh cũng chưa từng thích con trai nào…”
Trác Phàm càng nói càng thấy hoang mang, cuối cùng dưới ánh mắt lạnh lùng của Tống Lăng, cậu ta im bặt.
Tống Lăng là người thế nào, năm Trác Phàm lên năm tuổi đã có nhận thức sâu sắc, thứ gì anh muốn chưa từng không có được, ngay cả hai vị ở nhà họ Tống cũng không làm gì được anh.
Năm đó, chú Tống nhất mực muốn Tống Lăng ra nước ngoài du học, không được thì ở lại Kinh Thành cũng được, kết quả thì sao, Tống Lăng không nói hai lời đã đến Vũ Thành, thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học, công ty tự thành lập đã làm ăn rất phát đạt.
Càng lớn, Tống Lăng càng ít khi biểu lộ cảm xúc, bình thường cũng không nổi giận, nhưng càng như vậy, Trác Phàm lại càng sợ hãi.
“Lăng ca, Cố Trần Dương có thể là trai thẳng, không thích con trai đâu.” Trác Phàm vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Tống Lăng lạnh lùng nhìn cậu ta: “Cậu thử rồi à?”
Trác Phàm nuốt nước miếng: “Chuyện này không cần thử cũng biết mà…”
“Không sao.” Tống Lăng thản nhiên nói, “Đưa thời khóa biểu của cậu ấy cho tôi.”
Cái gì mà không sao, sao lại không sao, Cố Trần Dương có thích con trai hay không cũng không sao?
Đầu óc Trác Phàm ong ong, lờ mờ đưa thời khóa biểu đã tìm hiểu được cho Tống Lăng, trên đó không chỉ có thời khóa biểu của Cố Trần Dương mà còn có cả những thói quen sinh hoạt của cậu, có thể thấy Trác Phàm thật sự đã tốn không ít công sức.
Tống Lăng nhận lấy, cẩn thận xem xét, vẻ mặt nghiêm túc không chút biểu cảm, trông cứ như đang xem báo cáo tài chính mấy trăm tỷ của công ty vậy.
Xem xong, Tống Lăng hơi nhướng mày: “Chỉ có vậy thôi à?”
Trác Phàm lo lắng giải thích: “Mới khai giảng mà, em chỉ mới tìm hiểu được chừng này thôi, ban đầu em cũng không ngờ là Lăng ca anh muốn… muốn theo đuổi cậu ấy.”