Đường Diệu Tâm bất ngờ bị hắn đánh một chiêu, suýt chút nữa hộc máu!
Nàng có lòng tốt trấn áp độc tố cho hắn, nhưng hắn lại thực sự động thủ với nàng!
Nam nhân này thật không biết tốt xấu!
Nàng cắn răng ấn nốt huyệt đạo cuối cùng, nhẹ giọng nói: "Vương gia thật xấu xa!"
Ninh Cố Châu cảm thấy bức bối như thủy triều cuồn cuộn, nhưng rất nhanh đã rút đi hoàn toàn, linh đài khôi phục thanh minh.
Ngay sau đó trước mắt hắn lại xuất hiện ánh sáng, mặc dù nỗi đau tột cùng trong l*иg ngực hắn chưa tiêu tan nhưng vẫn nằm trong phạm vi hắn có thể chịu đựng được.
Hắn có chút kinh ngạc nhìn Đường Diệu Tâm, phát hiện tay mình đang ấn vào ngực nàng.
Một cảm giác vừa lạ vừa quen hiện lên trong đầu hắn. Cho dù nàng có đội khăn trùm đầu, hắn vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của nàng lúc này.
Hắn có chút không tự nhiên.
Bên cạnh truyền đến một trận cười vang: “Tân nương tử cũng hơi vội rồi, nhanh như vậy mà đã muốn nhào vào lòng sao?”
"Tần Vương muốn sờ tân nương tử thì vào động phòng hẵng sờ!"
"Thật là không đứng đắn, cho dù là hôm nay thành thân thì việc ôm ấp như thế này trước mặt bao nhiêu người cũng không ra thể thống gì!"
Ninh Cố Châu đè xuống sự kỳ quái trong lòng, không để ý tới lời bàn tán, hắn âm trầm liếc nhìn Đường Diệu Tâm một cái rồi nắm lấy tay nàng đi về phía bái đường.
Hai người thoạt nhìn thì rất thân mật nhưng thực ra chỉ để tiện nói chuyện mà thôi.
Ninh Cố Châu trầm giọng hỏi: "Làm sao cô làm được vậy?"
Trước đây mỗi lần chất độc phát tác, hắn đều phải dùng nội lực để trấn áp. Dù vậy, cũng rất khó để có thể trấn áp hoàn toàn.
Chưa kể tình hình độc phát tác hôm nay khác hẳn thường ngày, khí lực càng khốc liệt hơn.
Vậy mà nàng chỉ cần ấn vài cái trên cơ thể hắn thì đã trấn áp được chất độc.
Trước đây hắn từng nghi ngờ về y thuật của nàng, nhưng giờ đây hắn đã hoàn toàn tin tưởng nàng.
Ngực Đường Diệu Tâm vẫn còn đau nhức vì bị hắn đánh, tâm tình rất không tốt.
Thanh âm nàng lạnh lùng: "Ngài đoán xem."
Ninh Cố Châu: "..."
Vừa rồi là nàng đã trấn áp độc cho hắn nên hắn cũng không thèm so đo với nàng!
Hai người nhanh chóng đã đến nơi bái đường.
Ninh Cố Châu nhìn ghế trống của phụ mẫu, mặt không biểu tình hừ lạnh một tiếng.
Bình thường khi hoàng tử thành hôn, hoàng đế sẽ tới, nhưng hôm nay Thành Minh Đế lại không đến, ông ta thậm chí còn không cho Ninh Cố Châu chút thể diện nào.
Hắn lại nhìn xung quanh, hầu hết bọn họ đều đến đây để xem trò cười, ngay cả người chủ trì hôn lễ cũng chỉ là một vị quan thất phẩm của Lễ Bộ.
Người chủ trì đã ở đó xướng lễ, gân cổ lên hét: "Nhất bái thiên địa!"
Ninh Cố Châu và Đường Diệu Tâm đều theo lời cúi đầu.
Người chủ trì lần nữa kêu lễ: “Nhị bái cao đường!”
Hai người cúi đầu hướng về phía hoàng cung.
Chủ trì lại hét lên: “Phu thê giao bái!”
Hai người đứng đối diện nhau, đang định cúi đầu thì có người hét lên: "Đợi một chút!"
Ninh Cố Châu và Đường Diệu Tâm đồng thời cười lạnh, có người lại muốn tác oai tác quái!
Tại sao bọn họ không chịu nghe lời?
Vì vậy, hai người họ đã kết thúc động tác hành lễ mà không hề do dự, mười phần ăn ý.
Ngọc công công đến ngăn cản bọn họ hành lễ: "..."
Bọn họ thật không nghe theo kịch bản!
Người chủ trì hơi lặng người, nhưng vẫn hét lên: "Kết thúc lễ, đưa vào động phòng!"
Ninh Cố Châu kéo tay Đường Diệu Tâm đi về phía động phòng.
Hôm nay Ngọc công công tới là có nhiệm vụ, bèn vội vàng ngăn cản hai người lại: "Vương gia, xin chờ một lát!"
Ninh Cố Châu lạnh lùng hỏi: “Sao vậy, thái tử có ý kiến gì về hôn sự của bổn vương?”
Ngọc công công là thái giám được đắc sủng nhất bên cạnh thái tử, bình thường khi thái tử có việc gì thì đều sẽ giao cho Ngọc công công đi làm.
Vì vậy, Ngọc công công xuất hiện ở đâu, trên cơ bản đều đại diện cho quan điểm và lập trường của thái tử.
Ngọc công công cười: “Nô tài không dám, hôn sự giữa vương gia và đích nữ của Vạn Hộ Hầu Phủ là do hoàng thượng ban hôn.”
“Chỉ là nô tài từ lâu đã nghe nói về dung mạo xinh đẹp như hoa của đích nữ Vạn Hộ Hầu Phủ, cũng rất tò mò không biết cô ấy xinh đẹp đến mức nào nên muốn nhìn thử một chút.”
Ngày đại hôn, tân lang còn chưa tự tay gỡ khăn trùm đầu của tân nương mà một thái giám lại muốn nhìn, rõ ràng hắn đang muốn tát vào mặt Ninh Cố Châu.
Những khách khứa xem náo nhiệt lập tức trở nên rất hưng phấn.
Thái tử không hài lòng với Tần Vương không phải là chuyện ngày một ngày hai, hôm nay có lẽ muốn nhân cơ hội này uy hϊếp các hoàng tử khác.
Ai dám chống đối thái tử sẽ bị thái tử làm nhục!
Dù sao hôm nay cũng là đại hôn của Ninh Cố Châu, bất kể hắn có độc phát hay không cũng sẽ bị sỉ nhục.
Ninh Cố Châu lạnh lùng nhìn Ngọc công công: “Nếu bổn vương không đồng ý thì sao?”
Ngọc công công cười khúc khích: “Nếu vương gia không đồng ý, nô tài đương nhiên không thể ngăn cản được.”
"Chỉ là hôm nay vừa khéo lúc nô tài đến đây thì gặp được một nam nhân, hắn nói hắn từng cùng Tần vương phi tương lai phong lưu một lần."
“Nô tài đưa hắn tới đây, nếu vương gia không cho hắn gặp Tần vương phi, sợ rằng sau này sẽ có tin đồn không hay.”
Đây rõ ràng là lời lẽ đe doạ.
Tháo khăn trùm đầu của Đường Diệu Tâm trước mặt mọi người sẽ là một cái tát vào mặt Ninh Cố Châu, nếu hắn không tháo nó ra thì chứng thực Đường Diệu Tâm đã vụиɠ ŧяộʍ trước khi thành hôn.
Ninh Cố Châu hai mắt nheo lại, sát khí từ trong người tràn ra.
Trước khi hắn kịp nổi giận thì Đường Diệu Tâm liền nắm lấy cánh tay hắn, hắn quay đầu nhìn nàng.
Nàng khẽ cười một tiếng, hỏi: "Vương gia có tin ta không?"
Ninh Cố Châu và nàng chỉ như gánh hát rong nhất thời hợp lại, thật ra không hề có chút tin tưởng nào.
Nhưng bọn họ có khế ước!
Thanh âm của Ninh Cố Châu lạnh lùng: “Tin.”
Đường Diệu Tâm cười nói: “Chỉ cần vương gia tin ta là được.”
Nói xong, nàng cởi chiếc khăn trùm đầu màu đỏ ra, sau đó liền nghe thấy một trận thở hổn hển.
Ninh Cố Châu dùng đuôi mắt nhìn nàng một cái, không khỏi sửng sốt trong chốc lát.
Hắn thấy lớp trang điểm cực kỳ xấu xí trên mặt nàng đã được lau sạch từ lúc nào, để lộ ra dung mạo ban đầu: khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt đào hoa, chiếc mũi thẳng thanh tú, đôi môi hồng hào kết hợp với chiếc hỉ phục màu đỏ thẫm, khuynh quốc khuynh thành.
Ánh mắt Ninh Cố Châu khẽ động, trước đây hắn biết nàng rất xinh đẹp, nhưng không ngờ nàng chỉ cần mặc y phục nghiêm chỉnh thôi liền xinh đẹp như vậy.
Đường Diệu Tâm hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt ngơ ngác xung quanh, đi đến trước mặt Ngọc công công: “Không biết người từng phong lưu một lần với ta mà công công nói đang ở đâu?”
Ngọc công công tỉnh táo lại, hỏi nam nhân mặc áo vải phía sau: “Là nàng ấy à?”
Khi tên nam nhân nhìn thấy Đường Diệu Tâm, hắn ta gần như chảy nước miếng, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp như vậy.
Hắn nhìn thẳng vào Đường Diệu Tâm: “Là nàng, chính là nàng ấy!”
"Đêm ngày 16 tháng 3, nàng kéo ta vào phòng ở thôn trang, nói rằng nàng rất ái mộ ta, sau đó bọn ta liền..."
Nói đến đây hắn liền cười hắc hắc, thanh âm cực kỳ dâʍ đãиɠ.
Hắn vốn dĩ hình dạng mỏ chuột tai khỉ, lưng gù ngực cong, khi hắn cười như vậy thì lộ ra hàm răng to màu vàng càng thêm ghê tởm.
Ngọc công công lại hỏi: “Lời ngươi nói hoàn toàn vô căn cứ, có nhân chứng không?”
Nam nhân vội trả lời: “Tất nhiên, nhiều người trong thôn nơi nàng ở đều biết đêm đó nàng đã vụиɠ ŧяộʍ với ta”.
Ngọc công công rất hài lòng với câu trả lời của hắn, nhìn Ninh Cố Châu đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Vương gia, tuy nàng làm ra chuyện như vậy, nhưng nàng cũng đã bái đường với ngài rồi.”
"Nô tài vừa rồi là có ý tốt muốn ngăn cản, nhưng vương gia lại hoàn toàn không để tâm chút nào. Ai! Chuyện đã như vậy rồi, vương gia chỉ có thể bị người khác cắm sừng thôi."