Trương ma ma đưa mắt ra hiệu với những gia đinh ở xung quanh.
Những gia đinh liền bước tới đập cửa.
Rầm một tiếng, cánh cửa bị đạp đổ, bụi bay mù mịt khắp phòng.
Đường Diệu Tâm nheo mắt lại, khóe môi hiện lên một tia cười lạnh.
Nàng chưa bao giờ quan tâm đến có hiếu hay bất hiếu, cũng không muốn liên quan gì đến Vạn Hộ Hầu phủ.
Nhưng cách Trương ma ma hôm nay tông cửa đi vào khiến nàng rất tức giận!
Trương ma ma vừa bước vào liền hét lên như bị gà trống giật cổ: "A, nhị tiểu thư, sao trong phòng của cô lại có nam nhân?"
Đường Diệu Tâm lòng đầy khinh thường khi nhìn thấy kỹ năng diễn xuất cực kỳ kém cỏi của Trương ma ma.
Nàng cảm thấy nhất định là lần trước nàng biểu hiện quá ôn hoà nên mụ già này mới dám mang theo một đám người xông vào phòng bắt gian.
Nàng đã từng thấy những tình tiết cẩu huyết và nhàm chán như bắt gian trong quá nhiều tiểu thuyết trước khi nàng xuyên không, chẳng có gì mới mẻ cả.
Nàng nhướng mày hỏi Trương ma ma: “Trong phòng ta có nam nhân thì làm sao?”
Đôi mắt đào hoa của nàng thanh lãnh cô đơn, trái tim nảy một nhịp khi nhìn Trương ma ma.
Trương ma ma cười lạnh: “Nhị tiểu thư thật không biết xấu hổ, lại còn hỏi ta như vậy!”
Nói xong, bà ta làm điệu bộ như nghĩ cho Đường Diệu Tâm: "Cho dù cô lớn lên ở thôn trang nhưng cô vẫn là con gái của chính thất phu nhân Vạn Hộ Hầu Phủ!"
"Cô còn chưa thành thân mà đã cùng nam tử tư thông, đêm qua cô làm loại chuyện bại hoại như vậy, cả Vạn Hộ Hầu Phủ đều mất hết mặt mũi vì cô!"
Đường Diệu Tâm cười lạnh: "Việc này không phải các người đã tính toán kỹ càng sao? Các người không sợ xấu hổ thì ta có gì phải sợ?"
Đêm qua bọn họ đã sai một tiểu cô nương trong thôn bỏ độc dược không màu không vị vào trong thức ăn của nàng. Nàng không có phòng bị nên vô tình bị trúng chiêu.
Nàng không đi tìm bọn họ để tính sổ, bọn họ lại không biết xấu hổ chạy đến tìm nàng!
Đôi mắt tam giác của Trương ma ma hơi nhếch lên: “Ta không biết cô đang nói cái gì, nhưng vì nghĩ đến danh dự của Hầu phủ, hôm nay ta sẽ giúp cô xử lý chuyện này thật tốt!”
"Sau khi mọi việc xử lý xong, cô hãy đi cùng ta. Phu nhân rất yêu thương cô, cũng đã vì cô mà tìm một mối hôn sự, cô quay về thì có thể gả đi!"
Bà ta vừa vẫy tay, gia đinh phía sau liền cầm dao xông tới chém Ninh Cố Châu.
Ninh Cố Châu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn màn kịch này, mắt phượng nheo lại, ánh mắt âm u, nô tài của Vạn Hộ Hầu Phủ sao có thể kiêu ngạo như thế.
Thú vị!
Đường Diệu Tâm giơ chân đá văng hai gia đinh đang lao tới phía trước, sau đó tiện tay nhặt lấy gậy gỗ bên cạnh.
Nàng cầm cây gậy gỗ gõ nhẹ vào lòng bàn tay: “Nam nhân của ta, ai dám động!”
Mặc dù hắn chưa phải là của nàng nhưng dù gì nàng cũng ngủ qua rồi, cũng không khác là mấy.
Trương ma ma: "..."
Bà ta đã chuẩn bị cho Đường Diệu Tâm một nam nhân diện mạo cực kỳ xấu xí, nhưng Đường Diệu Tâm vẫn bảo vệ hắn ta? Có bệnh không vậy!
Ninh Cố Châu: "..."
Hắn trở thành nam nhân của nàng khi nào?
Trương ma ma cười lạnh: "Nhị tiểu thư đắm chìm vào truỵ lạc, nhưng lão nô lại không thể trơ mắt nhìn cô đi sai đường, mau gϊếŧ chết tên nam nhân kia cho ta!"
Cho dù Đường Diệu Tâm có hung dữ và hoang tàn thì hôm nay vẫn phải chịu theo sự sắp xếp của bà ta!
Tất cả gia đinh đều rút kiếm chém về phía Ninh Cố Châu.
Trương ma ma lạnh lùng nhìn nàng, bà ta không nghĩ Đường Diệu Tâm có thể ngăn cản được những gia đinh to khoẻ đó, kết quả của ngày hôm nay đã định.
Lần trước bà ta về phủ bẩm báo nhiệm vụ thất bại liền bị phạt, đại tiểu thư đã đưa cho bà ta lọ thuốc không màu không vị để hủy hoại sự trong sạch của Đường Diệu Tâm.
Bởi vì chỉ bằng cách này mới có thể bắt chẹt được Đường Diệu Tâm, để cô ta ngoan ngoãn chịu gả đi.
Nhưng bà ta không ngờ Đường Diệu Tâm lại hoàn toàn khác với những nữ tử bình thường! Căn bản không thể lừa được cô ta!
Cho nên nam nhân kia phải chết, nếu không bà ta sẽ không biết bẩm báo thế nào với đại tiểu thư!
Đường Diệu Tâm nheo mắt lại. Nàng vốn không muốn cùng Vạn Hộ Hầu Phủ có bất cứ liên quan gì, nhưng bọn họ thật đúng là khinh người quá đáng!
Nàng vung cây gậy trong tay với một góc độ cực kỳ khôn khéo, trong tích tắc tất cả gia đinh đều bị nàng xô ngã.
Nhưng nàng không để ý được rằng có một gia đinh đang dùng đao chém nàng từ phía sau bên phải.
Ninh Cố Châu nhìn thấy cảnh này khẽ cau mày, quấn mình trong chăn, cầm lấy cây đao từ trong tay gia đinh, lưỡi đao lóe lên, trực tiếp cứa qua cổ tên gia đinh.
Lưỡi đao trong tay hắn chứa đầy hàn ý, với tốc độ cực nhanh, đâm vào cổ những gia đinh khác.
Trong phút chốc, dưới nền đất ngã xuống đầy thi thể.
Đường Diệu Tâm: "..."
Ôi trời, người này tàn nhẫn quá!
Trương ma ma: "..."
Nam nhân này không phải nam nhân mà bà ta sắp xếp!
Ninh Cố Châu lạnh lùng nhìn Trương ma ma: “Ai đắc tội với ta đều sẽ chết!”
Vẻ ngoài của hắn cực kỳ xuất chúng, khí chất trên người lại vô cùng mạnh mẽ. Đôi mắt phượng tràn ngập sự lạnh lẽo đến thấu xương. Nhìn hắn lúc này giống như có thể đem người khác đi lăng trì.
Hắn bước về phía Trương ma ma với cây đao trên tay.
Trương ma ma nhìn thấy cây đao trên tay hắn vẫn còn rỉ máu, bà run rẩy quay người bỏ chạy nhưng lại ngã xuống đất.
Đường Diệu Tâm ngăn cản hắn: "Để bà ta sống, ta cần bà ta về phủ báo tin."
Đôi mắt phượng của Ninh Cố Châu xếch lên, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, cả thân toát ra khí thế bức người: “Cô dám ra lệnh cho ta?”
Đường Diệu Tâm vẻ mặt bất đắc dĩ: "Không dám! Thế thì... ta đổi từ khác?"
Hắn lạnh lùng liếc nhìn nàng.
Nàng lập tức bày vẻ mặt cười tươi: "Vị đại gia này, tiểu nữ cầu xin ngươi, xin hãy tha mạng cho bà ta đi!"
Đôi mắt phượng của Ninh Cố Châu hơi nheo lại, hắn thu đao nhưng không thu lại khí tức bức người khiến căn phòng lạnh lẽo đến mức gần như đông cứng lại.
Đường Diệu Tâm âm thầm kinh hãi, người nam nhân này rốt cuộc là ai?
Khí tức của hắn quá mạnh, ngay cả nàng cũng vô thức cảm thấy sợ hãi dưới sự áp bức này.
Trương ma ma sợ đến mức gần như quỳ xuống, run rẩy định bỏ chạy.
Đường Diệu Tâm gọi bà ta lại: "Chờ một chút!"
Trương ma ma không dám trái lời, vội quay người lại nở nụ cười nịnh nọt: “Nhị tiểu thư có gì cần phân phó?”
Đường Diệu Tâm cười với bà ta rồi cầm cây gậy đánh vào trán bà ta.
Trong khoảnh khắc, máu tươi rơi xuống.
Trương ma ma hét lên đau đớn rồi nhìn nàng với đôi mắt mở to đầy nghi hoặc.
Ninh Cố Châu có chút kinh ngạc, mắt phượng lạnh lùng càng thêm vài phần đánh giá, nữ nhân này không phải người dễ đυ.ng.
Thú vị!
Đường Diệu Tâm khoanh tay trước ngực nói: “Ngươi trở về chuyển lời cho Vạn Hộ Hầu phu nhân, nói ta muốn gả cho ai là do ta quyết định.”
"Bà ấy sinh ra ta nhưng không chăm sóc ta một ngày nào. Bà ấy không xứng làm mẫu thân ta, càng không cần dùng hiếu đạo tới ép ta! Bởi vì ta không quan tâm!"
"Còn có người tỷ tỷ tốt kia của ta, ngươi bảo cô ta nên ngừng nghỉ một chút, nam nhân tự mình dây vào, có khóc than thì cũng phải gả!"
Mối hôn sự giữa Vạn Hộ Hầu Phủ và Tần Vương gần đây đã được đồn đại rất nhiều, nàng cũng nghe qua rằng tỷ tỷ kia của nàng cũng không phải là người dễ đối phó.
Nàng liếc nhìn Trương ma ma: “Bà có thể ra ngoài rồi, lần sau đừng để ta gặp lại bà, nếu không thấy lần nào ta liền đánh lần đó!”
Khi Trương ma ma đối diện với đôi mắt đào hoa đầy sát khí của nàng, bà ta cảm thấy như thể mình rơi vào một cái hố sâu lạnh lẽo, sợ đến mức quay người vừa che đầu đầy máu vừa bỏ chạy.
Bà ta vừa rời đi, ngoài thi thể ra, trong phòng chỉ còn lại Đường Diệu Tâm và Ninh Cố Châu.
Cả hai đều không nói chuyện, bầu không khí trở nên rất kỳ quái...