"Vậy ngươi cũng nên nói trước một tiếng, kẻo ta..."
Trương đại phu nhanh tay thi triển xong ngân châm, kéo lại y phục trên lưng người nọ, rồi đứng dậy. "Cho y uống thuốc rồi có thể đưa người về. Hết thuốc thì lại đến đây lấy."
Lục Cảnh Sơn vâng dạ một tiếng, "Lần tới ta sẽ mang rượu ngon đến biếu ngài."
Trương đại phu cười mắng: "Tiểu tử thối."
Lúc rời khỏi chỗ Trương đại phu, trời đã sẩm tối. Tú Thủy thôn nằm tựa lưng vào núi, mặt hướng ra sông, tọa lạc giữa cánh đồng, màn đêm sương khói giăng mờ ảo bao phủ lấy cả thôn.
Tranh thủ chút ánh sáng le lói còn sót lại, Lục Cảnh Sơn kéo xe bò về nhà. Nhà hắn ở dưới chân núi, cuối thôn.
---
Vương thị, mẫu thân của Lục Cảnh Sơn, đã đứng trước cửa ngóng trông từ lâu. Con trai bà đi trấn trên bán hàng, sáng sớm đã lên đường, giờ vẫn chưa thấy về.
Đang lúc bà sốt ruột thì cuối cùng trên con đường nhỏ phía trước cũng xuất hiện một bóng người cao lớn. Nét lo âu trên gương mặt bà giãn ra, vội vàng chạy ra đón: "Sao giờ này mới về, cơm canh hâm lại hai lần rồi đấy."
"Ủa, sao lại còn có thêm một người nữa?" Bà nhìn thấy trên xe bò của con trai có một người đang nằm, giật mình kinh hãi.
Lục Cảnh Sơn: "Nương, vào nhà rồi nói."
Vương thị gật đầu, vội vàng đẩy cổng rào ngoài sân, đón người vào trong.
Sau một hồi loay hoay, an trí người kia lên giường đất, Lục Cảnh Sơn mới thở phào nhẹ nhõm. Vương thị vội vàng kéo con trai lại hỏi dò.
"Cảnh Sơn, nói cho nương nghe, người này từ đâu đến? Nương vừa nhìn, hình như là một tiểu ca nhi. Việc phạm pháp thì chúng ta không thể làm đâu."
Lục Cảnh Sơn mỉm cười, lấy từ trong túi ra một tờ giấy bán mình: "Nương, người này là con mua về."
"Mua về?" Vương thị bán tín bán nghi nhận lấy tờ giấy con trai đưa, bà không biết chữ, chỉ thấy trên đó có dấu tay đỏ và quan ấn, liền biết chắc là thật.
"Ừm, mua bằng một lượng bạc. Cả số tiền nương cho con với tiền bán gà rừng hôm nay đều tiêu hết rồi." Lục Cảnh Sơn nói.
Vương thị nhìn con trai rồi lại nhìn người trên giường, bỗng nhiên cười tươi, đuôi mắt hiện rõ nếp nhăn: "Con trai, cuối cùng con cũng nghĩ thông rồi! Nương còn lo con mãi không lo lắng chuyện đại sự của đời mình, không ngờ con đã sớm có chủ ý! Tuy là tiểu ca nhi, nhưng cũng có thể sinh con đẻ cái. Mà chỉ tốn một lượng bạc, số tiền này bỏ ra đáng giá, chỉ cần y là người biết sống qua ngày, vậy là chúng ta nhặt được của hời rồi!"
Lục Cảnh Sơn sa sầm mặt: "Nương, con không có ý đó!"
Vương thị ngây người: "Vậy con mua y làm gì?"
Lục Cảnh Sơn nghiêm túc nói: "Trước đây khi con ở biên cương, có một huynh đệ binh sĩ rất tốt với con, sau này huynh ấy mất rồi. Con thấy người này khá giống huynh ấy, đều trạc tuổi nhau. Cũng chỉ một lượng bạc thôi, con có thể kiếm lại được."
Niềm hy vọng của Vương thị tan thành mây khói, bà véo mạnh vào cánh tay con trai: "Con giỏi lắm! Cả địa chủ giàu có cũng không hào phóng như con! Một lượng bạc! Đó là nương vất vả sớm hôm, cày cừa ruộng nương mà có! Con thì hay rồi, lại đem đi làm phúc cho người khác!"
Nói xong, Vương thị liền khóc lóc om sòm. Lục Cảnh Sơn biết, đại khái bà lại khóc than cho người cha đã khuất của mình, khóc than số phận mình khổ sở, con trai không nghe lời.
Lục Cảnh Sơn mặc kệ nương mình khóc mắng bên cạnh, tự mình ngồi xuống bàn gỗ, cầm một cái bánh nướng từ trong bát đất, cuộn thêm chút rau dại rồi ăn, húp soàn soạt bát cháo ngô.
Thấy con trai ăn ngon lành mà không quan tâm đến mình, Vương thị khóc một hồi thấy chán, tự mình đứng dậy.
"Nương mặc kệ, y phải ở lại đây, coi như giúp việc nhà, cũng phải kiếm lại được một lượng bạc này mới được đi." Vương thị ngồi phịch xuống chiếc ghế dài.
Lục Cảnh Sơn uống hết ngụm cháo cuối cùng trong bát, mới chậm rãi nói: "Nương, nương có thể giữ y lại giúp việc, nhưng đừng nghĩ đến chuyện gả y cho con, con sẽ không làm chuyện thừa cơ bắt nạt người ta. Đều là người nghèo khổ, gặp được con cũng là tạo hóa của y, coi như chúng ta tích đức hành thiện vậy."
Vương thị sa sầm mặt, không chịu nói chuyện với con trai. Lục Cảnh Sơn kể lại hoàn cảnh của người kia, hắn biết nương mình miệng mắng lòng thương.
Quả nhiên, nghe xong, ánh mắt Vương thị dịu lại, cảm động nói: "Đứa nhỏ này thật đáng thương, số phận long đong." Không muốn vào thanh lâu, dám nhảy từ lầu xuống, cốt cách này không tầm thường.
Lục Cảnh Sơn thấy nương đã mềm lòng, biết bà đã bị thuyết phục: "Nương, nương không phải nói sau khi sinh con, nương còn mang thai một tiểu ca nhi sao? Nếu sinh ra, chắc cũng trạc tuổi y."