Ngày hôm sau, không khí vẫn ngột ngạt như thường lệ. Hạ không thể quên được những gì đã xảy ra tối qua. Người đàn ông ấy, với ánh mắt đen tối và những lời nói đầy ám ảnh, đã để lại một vết thương trong lòng cậu. Cuộc gặp gỡ ấy không chỉ là một sự tình cờ, mà có lẽ là một phần trong kế hoạch lớn mà Hạ không thể hiểu hết được. Cậu ngồi im lặng trong phòng, nhìn ra cửa sổ, nơi những ánh sáng mờ nhạt đang dần nhạt đi dưới màn đêm.
Kể từ khi cuốn sách xuất hiện, cuộc sống của Hạ đã thay đổi hoàn toàn. Cậu không thể ngừng suy nghĩ về những ký tự bí ẩn trong cuốn sách, về những câu chuyện kỳ lạ mà nó kể lại. Mỗi khi cậu cố gắng quên đi, những hình ảnh ấy lại ùa về trong đầu. Những bóng ma mờ ảo, những tiếng gõ cửa đêm khuya, những lời nguyền không thể giải thích… tất cả đều liên kết lại với nhau, tạo thành một câu chuyện đen tối mà cậu không thể thoát ra.
Cậu quyết định, phải làm gì đó để hiểu rõ hơn về cuốn sách. Nhưng vấn đề là cậu không biết phải bắt đầu từ đâu. Đó không phải là một cuốn sách bình thường, và Hạ bắt đầu nghi ngờ rằng có ai đó đang theo dõi cậu. Những sự kiện kỳ lạ xảy ra dường như không phải là sự trùng hợp. Cậu cảm thấy mình đang bị đẩy vào một cuộc chơi mà mình không thể kiểm soát được.
Không thể ngồi im mãi, cậu quyết định tìm kiếm sự trợ giúp. Cậu nhớ lại lời của Lâm, thám tử mà cậu gặp hôm qua. Anh ta có vẻ biết nhiều về những vụ mất tích kỳ lạ và có thể giúp cậu hiểu rõ hơn về những gì đang xảy ra. Lâm nói rằng anh ta sẽ quay lại vào sáng nay, nhưng Hạ không muốn chỉ ngồi chờ. Cậu cần phải hành động.
Cậu tìm kiếm trong căn phòng, cố gắng tìm thêm manh mối. Khi đứng dậy và quay lại bàn, một thứ gì đó bất ngờ thu hút sự chú ý của cậu. Trên bàn, ngoài cuốn sách ra, còn có một mảnh giấy nhỏ, dường như là một phần của cuốn sách mà Hạ đã bỏ qua. Đó là một tấm bưu thϊếp đã cũ, với những nét chữ viết vội vàng và mờ nhạt. Hạ đưa tay cầm lấy, cẩn thận nhìn vào dòng chữ trên đó:
“Bước tiếp theo của ngươi đã được định sẵn. Câu chuyện của thị trấn này không phải là của ngươi, nhưng ngươi sẽ không thể thoát được nó.”
Những lời này khiến Hạ lạnh người. Cậu cảm giác như một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy trái tim mình. Không lẽ lời nguyền ấy… lại bắt đầu ảnh hưởng đến cậu? Nhưng ai đã để lại tấm bưu thϊếp này? Và tại sao cậu lại tìm thấy nó ngay lúc này?
Chưa kịp suy nghĩ thêm, tiếng chuông điện thoại reo lên phá vỡ suy tư của Hạ. Cậu vội vàng bắt máy, không kịp xem số điện thoại gọi đến.
“Chào cậu, Hạ phải không?” Giọng nói của Lâm vang lên từ đầu dây bên kia. “Tôi đã tìm thấy một số thông tin quan trọng về gia đình cổ xưa mà cậu đang tìm hiểu. Tôi nghĩ cậu nên đến gặp tôi ngay bây giờ.”
Hạ không suy nghĩ lâu, vội vã rời khỏi căn nhà. Dường như mọi thứ trong thị trấn này đều có liên kết với nhau. Cậu càng bước sâu vào, càng cảm thấy không thể quay lại được nữa.
Căn phòng mà Lâm thuê nằm trên tầng hai của một tòa nhà cũ kỹ, không có biển hiệu và gần như bị che khuất hoàn toàn giữa những ngôi nhà xung quanh. Khi Hạ bước vào Lâm đang ngồi trước một chiếc bàn lớn, trên đó là những tấm bản đồ cũ, những tài liệu được dán đầy những dòng chữ khó hiểu và những hình vẽ lạ mắt.
“Lâm.” Hạ lên tiếng, tay siết chặt chiếc túi xách. “Tôi cần biết thêm. Tôi cảm thấy mình sắp bị cuốn vào một cái gì đó mà mình không thể hiểu hết được.”
Lâm ngẩng đầu lên, nhìn Hạ một lúc, ánh mắt như đang đánh giá. “Tôi hiểu cảm giác của cậu. Nhưng đó là lý do tại sao tôi đã gọi cậu đến. Tôi nghĩ chúng ta đã tìm ra một manh mối quan trọng.”
Anh ta lật một tấm bản đồ ra trước mặt Hạ. Trên bản đồ là một khu vực trong thị trấn, nhưng có một điều kỳ lạ là khu vực này đã bị bỏ trống hoàn toàn. Không có tên đường, không có địa điểm, chỉ có một hình vẽ lạ, giống như một biểu tượng cổ xưa. Lâm chỉ vào hình vẽ đó và nói: “Đây là nơi mà gia đình cổ xưa sinh sống, nơi mà họ đã tạo ra lời nguyền. Nó được gọi là ‘Kho Cổ’."
“Kho Cổ?” Hạ lặp lại, không thể hiểu nổi. “Vậy chúng ta phải làm gì?”
“Chúng ta sẽ đi đến đó.” Lâm đáp, giọng kiên quyết. “Tôi đã nghiên cứu kỹ về nơi này. Đó là nơi mọi thứ bắt đầu. Nếu chúng ta không giải quyết được vấn đề ở đó, chúng ta sẽ không thể ngừng lại được.”
Hạ nhìn Lâm, cảm giác một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Lâm đã nói rất chắc chắn, nhưng liệu anh ta có thực sự hiểu những gì mình đang đối mặt? Hay anh ta chỉ là một phần của kế hoạch lớn hơn mà cậu không thể hiểu nổi?