Ánh Mắt Trong Đêm

Chương 1: Tĩnh Lặng

Trần Duy Hạ là một nhà văn trẻ, mới chỉ 25 tuổi, nhưng đã sớm cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống ồn ào, náo nhiệt của thành phố. Từng là niềm tự hào của trường Đại học Văn học Hạ giờ đây phải đối mặt với một khoảng trống sáng tác khó hiểu. Cuộc sống đã trở nên nhàm chán, với những ngày dài chỉ toàn là deadline và áp lực từ việc bán bản quyền sách.

Một buổi tối, sau một cuộc trò chuyện ngắn với bạn bè Hạ quyết định bỏ tất cả lại phía sau, tìm đến một nơi xa xôi, yên tĩnh để tìm lại cảm hứng viết lách. Thị trấn Tĩnh Lặng, nơi được một người bạn cũ giới thiệu, nghe có vẻ là một sự lựa chọn hoàn hảo. Một thị trấn nhỏ bé, ít người qua lại, nằm sâu trong một vùng núi xa xôi. Đối với Hạ, đó là nơi mà cậu có thể tìm thấy sự yên bình và có đủ thời gian suy nghĩ về cuộc sống cũng như công việc của mình.

Khi cậu bước xuống từ chiếc xe buýt cuối cùng, không có ai đón cậu, và không có biển báo nào chỉ dẫn. Thị trấn nhỏ bé này hoàn toàn khác biệt so với những gì Hạ tưởng tượng. Không có quảng cáo, không có các tòa nhà cao tầng, chỉ có những con phố nhỏ hẹp, những ngôi nhà cũ kỹ, phủ đầy rêu xanh. Cảm giác lạnh lẽo len lỏi vào từng ngóc ngách. Càng đi sâu vào trong, cậu càng cảm nhận được sự tĩnh mịch bao trùm.

Nhà mà Hạ thuê nằm ở cuối thị trấn, ngay sát một con suối nhỏ. Đó là một căn nhà gỗ cũ kỹ, với cửa sổ vỡ và mái nhà xập xệ. Một ngôi nhà không khác gì những căn nhà trong những câu chuyện cổ xưa về những nơi bỏ hoang. Mặc dù cậu không thể lý giải tại sao lại cảm thấy một chút bất an, nhưng Hạ vẫn quyết định ở lại, bởi vì cậu chẳng còn lựa chọn nào khác.

Đêm đầu tiên, khi bóng tối đã hoàn toàn bao phủ Hạ ngồi trên chiếc ghế bành cũ trong phòng khách, đọc lại cuốn sách mới mua. Một cuốn tiểu thuyết trinh thám, cũng là một cách để thoát khỏi cảm giác buồn tẻ. Nhưng sự yên tĩnh của căn nhà khiến cậu không thể tập trung vào những trang sách.

Bất chợt, có một tiếng động lạ vang lên từ phía sau cánh cửa. Hạ đặt cuốn sách xuống, cố gắng giữ bình tĩnh. Tiếng gió rít qua các khe cửa như thể đang lén lút theo dõi cậu. Nhưng rồi, tiếng động lại vang lên lần nữa, lần này rõ ràng hơn, như một bước chân đi lại trong hành lang. Hạ đứng dậy, đi đến cửa phòng, và mở nhẹ. Không có gì.

Cậu cười khẩy, tự trấn an mình rằng đây chỉ là cảm giác của sự cô đơn. Nhưng khi quay lại, mắt cậu bắt gặp một vật thể kỳ lạ trên bàn. Một cuốn sách cũ, bìa da nâu cũ kỹ, vết bẩn rỉ sét khắp nơi. Hạ chắc chắn rằng cuốn sách này không có ở đó khi cậu rời khỏi phòng vào sáng hôm trước. Làm sao mà nó xuất hiện được?

Cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng, nhưng cậu vẫn quyết định mở cuốn sách ra, muốn biết liệu có phải là một cuốn sách bỏ quên từ lâu trong căn nhà này. Trang đầu tiên của cuốn sách có một dòng chữ viết tay cũ: "Tất cả chỉ là bắt đầu..."

Hạ cảm thấy rợn tóc gáy. Cậu lật tiếp những trang sách. Những câu chuyện kỳ lạ về những vụ mất tích bí ẩn trong thị trấn, những con mắt đỏ ám ảnh từ bóng tối, những bóng ma không tên xuất hiện vào đêm khuya, tất cả đều diễn ra trong khu vực này. Những câu chuyện đó không chỉ đơn thuần là những lời đồn đại, mà chúng dường như có một sự thật ngấm ngầm nằm phía sau. Càng đọc Hạ càng cảm thấy bức tranh kỳ dị này càng thêm phức tạp.

Nhưng rồi, cậu bỗng giật mình khi nghe một tiếng động từ phía cửa sổ. Hạ quay lại, và thấy một bóng người đứng ngay bên ngoài, chỉ mờ mờ trong ánh sáng mờ ảo của đèn đường. Cậu không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng ánh mắt ấy như đang dõi theo cậu. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Hạ. Hạ vội vã đóng cuốn sách lại, nhưng ánh mắt kia vẫn không rời đi.

Cậu tiến lại gần cửa sổ, nhưng bóng người đó đã biến mất. Hạ thở phào nhẹ nhõm, nhưng không sao dứt bỏ được cảm giác kỳ lạ đang bao trùm xung quanh mình.

Lúc này, ngoài cửa có một tiếng gõ nhẹ. Hạ mở cửa ra, nhưng không thấy ai. Cậu cúi xuống và nhìn thấy một tờ giấy nhỏ dưới cửa. Tờ giấy có dòng chữ viết tay: "Cậu không nên ở lại đây."

Nỗi sợ hãi bắt đầu lan rộng trong lòng Hạ. Cậu biết rằng thị trấn này không bình thường, nhưng cái mà cậu không thể hiểu được là liệu đó chỉ là sự tưởng tượng của một người sống trong cô đơn quá lâu, hay có một sự thật đen tối nào đó đang chờ đợi mình phía sau?