Khoa Phụ Sản

Chương 2

Bùi Mạch Nhiên nhìn người phụ nữ mặc áo đen trên mặt không có chút cảm xúc nào, khí thế phát ra càng ngày càng lạnh, mím môi, không dám nói nhiều nữa, nhưng vẫn mỉm cười với cô, nắm cổ tay cô, kéo cánh tay cô về phía mình, "Nhích về phía trước một chút.”

Giang Nhược Mân siết chặt nắm tay theo lực đạo của cô ấy nhích về phía trước một đoạn, sau đó... Vừa vặn chọc ở trên ngực đối phương, mềm mại, còn có kích thước đặc biệt trêu người, cho dù cách một lớp quần áo, cũng có thể cảm nhận được cái cảm giác ấm áp kia, nếu không phải đã quen luôn luôn tỉnh táo, Giang Nhược Mân cảm thấy giờ phút này mình nhất định sẽ đỏ mặt.

Mà người ngồi đối diện cô, cũng không có cảm giác có chỗ nào không đúng, sau khi thắt xong dây cầm máu, cúi đầu nghiêm túc dùng ngón tay tìm kiếm mạch máu thích hợp để đâm kim vào da trên cánh tay cô, đại khái là vì đối phương bụng rỗng, mạch máu cũng không quá dễ tìm, "Cô mặc hơi ít, tay bị nhiễm lạnh, mạch máu lại càng khó tìm." Bùi Mạch Nhiên nhẹ giọng nói, biết đối phương thuộc loại tương đối lãnh đạm, cũng không trông mong vào có lời đáp lại gì, coi như là giải thích lầm bầm lầu bầu mà thôi.

Y tá lấy máu kia thế mà dùng hai tay ôm lấy cánh tay của mình nhẹ nhàng xoa nắn, một đôi tay thật ấm áp, xoa khiến Giang Nhược Mân ngược lại rất thoải mái, thế nhưng tay của mình bây giờ còn chạm ở trên ngực đối phương, bởi vì động tác của đối phương, nắm tay của mình không ngừng ma sát ở giữa hai bầu ngực to kia, Giang Nhược Mân lúng túng thiếu chút nữa muốn rút tay về, đám gái thẳng mấy người có thể chú ý một chút hay không hả, có chút tự giác được không.

Sau khi tìm mạch máu xong, Bùi Mạch Nhiên rất thuần thục cắm kim tiêm vào trong mạch máu của cô, máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra, lúc này cô mới hơi giương mắt nhìn thoáng qua người phụ nữ đối diện, kỳ thật mỗi ngày cô đều phải gặp muôn hình muôn dạng người, lãnh đạm không thích nói chuyện dĩ nhiên cũng có, nhưng là lần đầu tiên cô thấy loại người thoạt nhìn thì tẻ nhạt, lại động một chút là muốn đỏ mặt này, còn là nữ, tại sao cô ấy lại đỏ mặt chứ? Bùi Mạch Nhiên hơi nghiêng đầu, bản thân cũng nghĩ mãi không ra.

Dùng tăm bông đặt ở chỗ lỗ kim, Giang Nhược Mân cong cánh tay, lại đỡ kính mắt của mình, thản nhiên nói, "Cảm ơn.”

Bùi Mạch Nhiên hơi ngạc nhiên ngẩng đầu, một ngày cô phải tiếp xúc nhiều người bệnh như vậy, người lấy máu còn nói lời cảm ơn với cô, cũng không nhiều lắm, thật sự là một người đáng yêu, vì thế trả lời bằng một nụ cười sáng lạn, "Đừng khách sáo." Thấy cô đứng dậy muốn đi, lại bỏ thêm một câu, "Nhanh đi ăn chút gì đi, đừng để đói bụng.”

Giang Nhược Mân không trả lời, chỉ gật đầu tỏ vẻ đáp lại, vắt áo khoác trên cánh tay, đi ra ngoài hành lang, vốn cũng không cảm thấy quá đói, bị y tá kia nhắc nhở, trong bụng hợp thời vang lên một cái, tiếng còn rất lớn, cô hơi lúng túng vội vàng kéo tay áo xuống, chuẩn bị đi tiến hành kiểm tra hạng mục khác.

Nhưng cô còn chưa đi được bao xa, điện thoại trong túi đã vang lên, không cần nhìn cũng biết là ai gọi tới, thật ra là ngoại trừ bạn thân Văn Tịnh, cũng sẽ không có bạn bè nào âm thầm gọi điện thoại cho cô, cho nên điện thoại vang lên bình thường đều là bên phía đơn vị có việc, hôm nay mình vừa tan ca đêm, cũng chưa đến mức không có nhân tính lập tức triệu hồi trở về như vậy.

“Sao đấy?” Giang Nhược Mân cũng chỉ đối với người bạn thân quen biết mười mấy năm này, mới có thể không thể nào khống chế cảm xúc, trong giọng nói mang theo chút không kiên nhẫn.

“Sao đó? Mới vừa tan ca đêm hả?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nữ ngược lại là một chút cũng không thèm để ý, dù sao đều đã mười mấy năm, tính tình của đối phương thế nào mình còn không rõ quá sao, sẽ không so đo những thứ này.