Bị Đọc Tâm Sau, Sư Tôn Dẫn Ta Cải Mệnh

Chương 27

Nhiễm trưởng lão bước vào chế độ giảng dạy càng thêm lạnh lùng, khóe môi không hề có chút độ cong nào, tay cầm một thanh kiếm trúc, đâm, đỡ, điểm, chém, xoay người đẹp mắt trên không, thu kiếm gọn gàng. Kiếm chiêu của cô rất dứt khoát, một kiếm đâm ra nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh ngàn cân, tiếng xé gió vang lên, Ninh Tùng Vụ rùng mình một cái.

[Trời... trời ơi... Biết thế tiết thể dục năm đó chọn học múa kiếm rồi.]

Nhiễm Phồn Âm nắm lấy cổ tay cô, lạnh lùng nói: "Kiếm pháp học bây giờ, trong thực chiến đều phải dùng đến, không giống với mấy thứ hoa quyền tú thối chỉ để múa may."

"Linh căn của con và ta khác nhau, mà người tu hành chú trọng hợp linh lực để chiến đấu, cho nên ta chỉ có thể dạy con một số kiếm pháp cơ bản và phổ thông, sau khi học xong những thứ này, con phải tự mình đọc sách học, nghiên cứu ra lối đi riêng của mình."

"Nhưng đó là chuyện lâu dài về sau, không cần phải vội. Mục tiêu trong thời gian tới là luyện cho tốt căn cơ."

Nói xong, cô nắm lấy cổ tay Ninh Tùng Vụ, dẫn dắt cô đánh một lượt, rồi lại nhìn cô đánh vài lần, sửa chữa những lỗi sai.

Ninh Tùng Vụ không thể không thừa nhận, tuy cô không có ký ức của nguyên chủ, nhưng cơ thể này có, có thể nói là đã ăn sâu vào xương tủy, được sư phụ dẫn dắt liền thức tỉnh ký ức của cơ thể, mấy lần sau càng ngày càng thuần thục, mũi chân điểm đất, thậm chí có thể xoay người trên không.

Nguyên chủ thật sự rất lợi hại, rất cố gắng, có vẻ như cũng rất muốn trở thành một tu sĩ ưu tú.

Điều này khiến cho linh hồn dị giới là cô cảm thấy rất hổ thẹn.

Cảm giác hổ thẹn này không kéo dài lâu, Nhiễm Phồn Âm vuốt cằm, chăm chú nhìn cô đánh qua đánh lại mấy lần, giơ tay ngăn kiếm thế, hơi mỉm cười: “Tiếp theo, đâm, đỡ, điểm, chém, mỗi chiêu thức năm trăm lần."

[Nhiều vậy?!]

Thiếu nữ thét lên một tiếng thảm thiết trong lòng, trên mặt chỉ cụp mi xuống, đáng thương nói: "Sư tôn, mỗi chiêu năm trăm ạ?"

"Đúng vậy. Con cứ tập đi, ta còn có việc, lát nữa quay lại kiểm tra bài tập. Động tác phải chuẩn, không được lười biếng."

[Lười biếng người cũng đâu biết...]

Gần như vừa dứt ý nghĩ, sợi dây đỏ vẫn luôn buộc trên cổ tay cô sáng lên, cảm giác nóng rát lan ra trên da, một giọng nói du dương truyền vào đầu Ninh Tùng Vụ.

"Con cứ thử xem bản tọa có biết con lười biếng hay không."

"..."

Hình như các lão kiếm tu đều có chấp niệm với việc lôi trẻ con dậy luyện kiếm vào sáng sớm, thực ra thời điểm này cũng không có gì đặc biệt.

Đặc biệt nhất có lẽ là bản thân họ cũng từng luyện kiếm vào giờ này.

Trên La Vân Điện, các đệ tử xếp hàng ngay ngắn dưới sự dẫn dắt của đại sư tỷ luyện tập buổi sáng, người đông đúc, là cảnh tượng mà Triều Mộ Phong chỉ có hai thầy trò chỉ có thể ao ước.

Nhiễm Phồn Âm thản nhiên liếc mắt, nhìn thấy Lâm Ngọc Tuyết vẻ mặt bất bình trong hàng ngũ.

Thiếu nữ không quá chuyên tâm, khi cô xuất hiện, ánh mắt đã trôi dạt về phía này, vẻ bất bình phai nhạt đi vài phần, bắt kịp nhịp điệu ra sức thể hiện bản thân.

Cô gái này thật kỳ lạ, tại sao cứ nhất quyết muốn chui vào bên cạnh cô ta cơ chứ?

Nữ nhân áo xanh lướt qua, không hề dừng lại dù chỉ nửa phần.

Lâm Ngọc Tuyết thở dài, oán hận trong lòng dành cho Ninh Tùng Vụ lại tăng thêm vài phần.

Rõ ràng cô ta mới là lựa chọn tốt nhất, tại sao lại không chọn cô ta? Cái kẻ Băng Linh Căn kia, chỗ nào tốt hơn, thích hợp hơn để kế thừa y bát của Nhiễm Phồn Âm chứ?