Sau Khi Xuyên Không Tôi Đánh Dấu Nữ Đế

Chương 7

Cô không dám động đậy, chăm chú nhìn mỹ nhân lạnh lùng trước mặt đang thở dốc, nhẹ nhàng hỏi: "Bạn học Cố, cô ổn chứ? Trong ba lô của cô có thuốc sơ cứu không?"

Cố Quân Uyển ngước lên nhìn đối phương, đôi mắt vàng óng cùng đuôi mắt đỏ ửng mang theo sức hấp dẫn vô song của một Omega đỉnh cấp, khiến dòng máu trong người Thẩm Hàn như sôi lên.

Cô kinh ngạc nhận ra vùng gáy mình như thể mọc thêm một trái tim.

Nó đập thình thịch, cuốn theo một cơn sóng chiếm hữu mãnh liệt đang dâng trào.

Nhưng lần này, Thẩm Hàn cắn răng kiềm chế nó xuống.

Những buổi huấn luyện sinh tử trước khi xuyên không giờ đây phát huy tác dụng vượt mong đợi.

"Cô muốn tôi giúp cô?"

Mùi hương mai lạnh lẽo xộc thẳng vào mũi, Thẩm Hàn kiên định gật đầu nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Cô cúi xuống, nói nhỏ: "Giúp! Cô muốn thế nào tôi cũng sẽ làm theo!"

Nói xong, cô nhăn mặt, bổ sung thêm một câu: "Nhưng bạn học Cố, cô có thể nới lỏng tay một chút không? Tôi đau lắm!"

Lời còn chưa dứt, mỹ nhân trước mặt đã buông tay. Thay vào đó, cô ấy vòng tay ôm chặt lấy eo Thẩm Hàn.

Hai cơ thể không chút báo trước trở nên khăng khít. Thời gian như ngừng trôi, không gian lặng đi trong thoáng chốc.

Thẩm Hàn sững sờ, không biết phải làm sao.

Cô giữ thẳng lưng, cánh tay bất giác giơ lên để đối phương ôm được thoải mái hơn.

Cố Quân Uyển biết hành động này chẳng khác nào tự châm lửa đốt mình.

Nếu mọi chuyện không như cô ấy phán đoán, hậu quả sẽ là tự chuốc lấy thảm họa.

May thay, cô ấy đã thắng cược.

Alpha trước mặt bị ôm bất ngờ, tim đập như trống dồn, âm thanh va chạm ấy vang rõ trong l*иg ngực.

Nhưng đối phương không làm gì vượt quá giới hạn khiến cô ấy khó chịu.

Cố Quân Uyển nghiêng đầu, tận hưởng hương tuyết tùng dịu mát, ấm áp tỏa ra từ cơ thể Alpha.

Sự tiếp xúc thân mật này giúp Omega đang trong kỳ phát nhiệt có được chút xoa dịu.

Nhưng chỉ ôm thôi vẫn chưa đủ.

Dựa vào chút may mắn còn sót lại, cô ấy tựa đầu lên vai Thẩm Hàn, vén tóc dài che gáy của Alpha, và đặt một nụ hôn nhẹ lên tuyến thể nơi mùi hương tuyết tùng nồng đậm nhất.

Trong đầu Thẩm Hàn như có tiếng sét đánh ngang tai.

Cô cảm nhận rõ tuyến thể nơi gáy của mình, cũng như sự khát khao sắp bùng nổ khi bị mùi hương mai lạnh khuấy động.

Thẩm Hàn đấu tranh dữ dội, hai cánh tay dần siết chặt.

Bàn tay cô đặt lên eo thon của Cố Quân Uyển, vẽ theo đường cong mềm mại ấy.

Nhưng ngay khi cơ thể cô hơi nghiêng xuống để tiến thêm một bước thân mật, đôi môi đỏ của Cố Quân Uyển đã rời khỏi gáy cô.

Cố Quân Uyển lập tức đặt tay lên vai cô, đẩy nhẹ để tạo khoảng cách.

Không thành công.

"Buông tôi ra."

Giọng nói khàn khàn pha chút lạnh lùng vang lên như mệnh lệnh của một nữ vương, không thể bị từ chối.

Thẩm Hàn từ từ thả lỏng vòng tay, trong lòng thoáng một cảm giác phức tạp.

"Sao lại thế này? Ai lại đi "thả thính" nửa vời rồi bỏ đi như vậy chứ!"

Nhờ hấp thụ được Pheromone của Alpha, sắc mặt Cố Quân Uyển trở nên hồng hào hơn thấy rõ.

Sau đó, cô ấy nhìn thấy trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của đối phương thoáng qua một tia oán trách.

Cố Quân Uyển hơi sững người, nhớ lại hành động táo bạo khi nãy của mình, không khỏi đỏ bừng tai.

"Cảm ơn cô." Giọng cô ấy vẫn nhẹ nhàng, nhưng đã không còn vẻ thù địch.

Một Alpha đỉnh cấp sẵn sàng dung túng những hành động vừa rồi của cô ấy, rõ ràng không cần phải nghi ngờ thêm.

Huống hồ, Pheromone tuyết tùng của đối phương đã len lỏi trong cơ thể cô ấấy, khiến cô ấy vô thức sinh ra cảm giác dựa dẫm khó lý giải.

Thẩm Hàn giả vờ ho một tiếng, nở nụ cười tươi: "Không sao, chuyện nhỏ. À đúng rồi, cô vẫn chưa nói tên đầy đủ của mình nhỉ?"

Cố Quân Uyển nhìn nụ cười lộ rõ hai chiếc răng nanh của đối phương, im lặng cúi mắt.

Không khí trong hang động trở nên yên ắng.

Khi Thẩm Hàn nghĩ rằng cuộc trò chuyện đã kết thúc, cô chợt nghe thấy tiếng thì thầm của đối phương: "Cố Quân Uyển."

Mùi hương mai lạnh thoảng qua, cùng ba chữ "Cố Quân Uyển" khắc sâu vào tâm khảm Thẩm Hàn.

Sau màn tiếp xúc ngắn ngủi nhưng đầy kỳ lạ này, hai người cuối cùng cũng có thể yên bình chung sống trong cùng một không gian.

Thẩm Hàn đặt lại xiên gà nướng đã nguội lên bếp lửa.

Cố Quân Uyển thì nhặt miếng dán ngăn cách trên đất lên, chỉnh sửa lại rồi dán lên gáy mình.

Từ xa, Thẩm Hàn quan sát tất cả, lòng ngập tràn tò mò.

Cô quay đầu nhìn con gà trên lửa, nhưng giọng lại hướng về phía Cố Quân Uyển: "Tôi có một câu hỏi. Nếu cô thấy khó trả lời thì có thể không nói."