Trận mưa axit đêm qua rất lớn, thời điểm phi thuyền rời khỏi mặt đất, Thịnh Lan nhìn thấy xung quanh một mảnh hỗn độn.
Chẳng trách tinh cầu này mới bị bỏ hoang được ba năm mà căn cứ lại rơi vào tình trạng hoang tàn như vậy.
Có vẻ như thế giới tương lai này không chỉ có trùng tộc, chất ô nhiễm, mà môi trường khắc nghiệt cũng là yếu tố gây tử vong cho con người.
Tốc độ của phi thuyền còn chưa kịp vận hành đã bắt đầu giảm xuống.
Thịnh Lan vốn dĩ đang cảm khái, nhưng cậu còn chưa kịp vui mừng vì sắp rời khỏi sa mạc này thì tâm trạng của cậu chợt ngã vào đáy cốc.
Căn cứ bị hư hỏng nặng. Một cây xà ngang bên ngoài đổ sập xuống, vừa lúc chắn ngang ở lối ra, chặn đường phi thuyền cất cánh.
Thịnh Lan nhìn cây xà ngang nặng ít nhất một tấn, lại nhìn đại lão bên cạnh: “Nếu không chúng ta đổi lộ tuyến?”
Nói xong lại nhíu nhíu mày - cậu vẫn chưa khám phá phía bên kia của căn cứ dưới lòng đất, và tình hình không lạc quan lắm.
Úc trưởng quan đã cởi ra đai an toàn và đứng dậy.
"Không cần." anh nói.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thịnh Lan, đại lão giơ tay lên và nhấn nút [Tự động tuần tra] trên bảng điều khiển chính, sau đó bước vài bước đến cửa khoang thuyền.
Cửa khoang mở ra, Úc trưởng quan nhảy ra ngoài, trong khi phi thuyền trí năng đang bay lơ lửng.
Cơ thể mảnh khảnh của anh tràn ngập sức bật, mượn dùng các bức tường bị phá vỡ, anh nhanh chóng leo lên phía trên xà ngang.
Thanh xà ngang thực rắn chắc cắm ở đó. Thịnh Lan quay lại nhìn kỹ qua tấm kính phía trước thì thấy đại lão đang gõ tới gõ lui trên thanh xà ngang, vẻ mặt luôn bình tĩnh và nghiêm túc.
Sau đó, một cảnh tượng khó tin đã xảy ra - đại lão nắm chặt lòng bàn tay thành nắm đấm và bất ngờ đánh mạnh vào một vị trí nào đó!
"Ầm!"
Toàn bộ thanh xà ngang được tạo ra từ thép và xi măng nứt gãy!
Chờ đã... Thịnh Lan bị dọa, đôi mắt đen trắng mở to.
Đợi đã, vừa rồi Úc trưởng quan thực sự đã dùng tay sao? Không cần sử dụng bất kỳ vũ khí nào? ? Nói tốt đây là thế giới công nghệ cao đâu? ?
Không, không, trọng điểm là phá vỡ! Thanh xà ngang thực sự có thể bị phá vỡ chỉ bằng một cú đấm?!!
...Câu trả lời là không.
Thanh xà ngang kia rào rạc rơi xuống, dễ dàng như một bức tường cũ rơi xuống.
Nhưng vài thanh thép vẫn còn được nối với nhau.
...Những thanh thép đó sau đó đã bị chính tay Úc trưởng quan xé nát.
"? ? ?"
Khi Úc trưởng quan quay lại, Thịnh Lan vẫn còn ngơ ngác ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa đánh giá cao sự khác biệt về công nghệ, vừa tập trung vào việc cảm nhận khoảng cách giữa con người với nhau.
Anh đứng ở cửa chỉ đơn giản vỗ nhẹ lớp bụi trên người, cũng không lây dính quá nhiều, trên người mang theo khí chất băng tuyết, lạnh lùng và cứng rắn, Úc trưởng quan cũng không quan tâm đến phản ứng của cậu, anh quay lại và đẩy cần điều khiển, phi thuyền bay thẳng ra khỏi căn cứ.
Chủ yếu là Thịnh Lan bỗng nhiên không xác định, chính mình sắp phải đối mặt với thế giới như thế nào!
Hầu như tất cả cổ phiếu nam đều là chiến lực đỉnh cấp, nếu không thì làm sao họ có thể là những cổ phiếu chất lượng cao? Ngay cả Ngụy Trí, người có lời nói toàn phế liệu màu vàng và không có tố chất, nghe nói cũng là vì sức chiến đấu cá nhân rất mạnh mới có thể trở thành cổ phiếu.
Cá nhân...sức chiến đấu...
Thịnh Lan lại nhìn Úc trưởng quan, không biết năng lực chiến đấu cá nhân của người này xếp hạng thứ mấy?
Tổng sẽ không phải xếp hạng thứ nhất đi?
Dựa vào kinh nghiệm bắt đầu cuộc chiến sinh tồn nơi hoang dã ngay khi đến thế giới này, bị mắc kẹt hơn năm mươi ngày trước khi cuối cùng đón nhận một tia sáng, cậu không nghĩ mình có thể gặp may mắn như vậy, lập tức được một đại thần siêu cấp nào đó nhặt được.
Nhưng trong lòng cậu vẫn dành cho đại lão sự kính trọng không gì sánh bằng - mặc kệ ai tới nói, thì Úc trưởng quan chính là đệ nhất! ! !
Bất quá đơn thuần vì muốn tìm hiểu mấu chốt của thế giới này, Thịnh Lan vẫn giả vờ bình tĩnh dò hỏi: "Lão đại, trên thế giới này hẳn là không có nhiều loại người như ngài đâu nhỉ!"
Úc Thành Yến đã trở về chỗ ngồi, ngồi xuống, trên mặt rõ ràng không có biểu tình gì.
"Loại nào?"
“Chính là như vậy.” Thịnh Lan đơn giản bắt chước động tác dùng tay xé nát thanh thép.
Úc Thành Yến hiểu ý và trả lời: "Chỉ cần thể lực đạt đến cấp S liền có thể."
Mặc dù thể lực của anh là SSS, đơn thuần một chữ S sẽ không dễ dàng làm được như anh.
Nhưng Úc Thành Yến vẫn là khách quan nói: “Trong quân đội ít nhất có một nửa người có thể làm được.”
Thịnh Lan nghe xong thả lỏng tứ chi, hoàn toàn ngồi phịch xuống ghế.
Úc Thành Yến: "?"
“Nơi nào không thoải mái sao?” anh hỏi.
Tốc độ phi thuyền bay lên rất nhanh, thường dân sẽ không thích ứng cũng là chuyện bình thường. Tuy rằng Alpha bình thường vẫn có thể chịu được tốc độ này, nhưng người bên cạnh anh...
"Không có gì."
Đối phương nhìn cậu, ngực Thịnh Lan phập phồng mấy chục lần, sau đó chật vật ngồi dậy.
Cậu xoa xoa mặt, cảm thấy mình không có ý định so sức chiến đấu với đám cổ phiếu kia, nên không cần thiết nhanh như vậy phải nhận túng.
Sau khi chính thức bước vào quỹ đạo bay, tín hiệu liền ổn định trở lại, Thịnh Lan mở trí não ra, rất ngạc nhiên khi phát hiện bức tranh mà cậu đăng lên mạng xã hội đã nhận được 53 lượt thích.
Nền tảng xã hội này là một nền tảng giao tiếp thích hợp dành cho các họa sĩ. Tài khoản được Thịnh Lan tạm thời đăng ký vào tối qua, vì cậu muốn kiếm giá trị nhân khí, điều duy nhất cậu có thể làm để nhanh chóng kiếm điểm chính là vẽ tranh.
Sau khi đôi chân bị tàn tật, Thịnh Lan liền thay đổi nghề nghiệp, bắt đầu tập trung vào hội họa.
Lúc đầu chỉ nhằm mục đích chuyển hướng sự chú ý, vì hồi phục sức khỏe không tiện ra ngoài, cho nên cậu muốn tìm việc gì đó để làm khi ở trong nhà.
Sau này, cậu trở nên nổi tiếng nhờ những bức tranh của mình.
Thịnh Lan trước đây chủ yếu tập trung vào việc vẽ bằng bút lông, đồng thời tạo ra nhiều bức tranh sinh thái lấy chủ đề bảo vệ môi trường, kêu gọi mọi người bảo vệ môi trường.
Cậu đang trên đường tới một cuộc triển lãm nghệ thuật thì xuyên đến đây. Đây là triển lãm nghệ thuật thứ hai cậu tự mình thành lập, nhưng cũng là triển lãm đầu tiên cậu quyết định mở lòng và trực tiếp tham dự. Không nghĩ tới trên đường xảy ra một vụ tai nạn xe cộ, rồi cậu đã đi đến thế giới này.
Khi tới nơi này, lúc không có việc gì làm, Thịnh Lan liền nghĩ đến việc quay lại nghề cũ, kiếm sống bằng nghề bán tranh.
Vì vậy, khi ở một mình trong căn cứ và không có việc gì để làm, cậu liền vẽ tranh.
Cậu sử dụng phần mềm đi kèm với trí não, vì là hình ảnh ba chiều nên cậu cũng có thể chọn bút lông làm bút vẽ, cảm giác gần giống như vẽ tranh ở kiếp trước.
Tuy nhiên, sau khi kết nối Internet ngày hôm qua, cậu đã tham quan một vòng, nhận thấy rằng trong thời đại mà nhiều trò chơi ba chiều và trải nghiệm nghe nhìn rất tuyệt vời, mọi người không còn đánh giá cao những tác phẩm hội họa nữa.
Chỉ có một số họa sĩ nổi tiếng, mà triển lãm nghệ thuật hoàn toàn không tồn tại trên thế giới này. Ngay cả nền tảng xã hội hội họa mà cậu đăng nhập cũng chủ yếu là nền tảng để các nhà phát triển trò chơi trao đổi tài liệu.
Trong hoàn cảnh như vậy, một bức ảnh cậu ngẫu nhiên đăng tải chỉ trong một đêm đã nhận được hơn năm mươi lượt thích, Thịnh Lan đã rất hài lòng.
Cậu đã nhận được tổng cộng 53 lượt thích, 2 người theo dõi mới và 0 bình luận.
Hệ thống hiển thị lượng năng lượng dự trữ của cậu hiện tại là 57.
...Ngày hôm qua, kho năng lượng của hệ thống chỉ còn 2!
Nói cách khác, 53 lượt thích tương đương với 53 điểm năng lượng, và hai người theo dõi cũng có thể nhận được 2 điểm năng lượng...?
Vậy thì giá trị nhân khí này thực sự dễ dàng có được!
Thịnh Lan sinh ra cái suy đoán này, lập tức đăng tải một bức tranh khác của mình, dự định một thời gian nữa sẽ xem kết quả.
Dù thế nào đi nữa, Thịnh Lan cũng rất vui mừng vì năng lượng tích trữ của hệ thống đã thực sự tăng lên.
Mặc dù có một vấn đề khiến cậu vẫn còn mơ hồ - trước ngày hôm qua, giá trị tích trữ năng lượng trong hệ thống của cậu luôn là 0.
...Hệ thống đã chăm sóc cậu cho đến giây phút cuối cùng trước khi offline.
Cậu cũng đã kiểm tra nhiều lần trong khoảng thời gian này và tất cả đều là 0.
Chính là đêm qua sau khi đăng bức tranh lên, để so sánh mức độ tăng lên, cậu từng cố ý xem xét giá trị năng lượng, lúc đó cậu đã có 2 điểm giá trị năng lượng.
Vậy 2 điểm năng lượng đó đến từ đâu?
Âm thanh liên lạc từ trí não lại vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Thịnh Lan.
Là Nhậm gia đại ca, Nhậm Kiều Bang, gọi lại đây.