Nguyên chủ đã chết từ lâu khi phi thuyền rơi xuống, thậm chí một vài mảnh thi thể cũng tìm không thấy, Thịnh Lan là thân thể xuyên qua.
Nói như vậy, dưới tình huống khoa học kỹ thuật phát triển mạnh mẽ trong tương lai, cậu cần có thẻ căn cước.
Vì tuổi thọ của cậu hiện tại chỉ có 60 ngày nên việc thẻ căn cước của cậu hết hạn sau 60 ngày cũng không thành vấn đề. Ít nhất bây giờ suy xét những thứ này cũng vô dụng, mặc kệ là vả mặt kẻ đã ức hϊếp nguyên chủ, hay muốn đạt được danh tiếng, tình thân gia đình, giá trị tình yêu, trước hết cậu cũng phải tiếp xúc với người khác đã!
[Mong ký chủ, cần phải, sống sót. ...Chỉ khi còn sống mới có hy vọng.]
Hệ thống cuối cùng ngắt quãng mà nói.
"Chỉ khi còn sống mới có hy vọng."
Đã nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên nó nói một câu nghe như đang quan tâm đến cảm xúc của cậu.
Nhưng chính vì như thế, loại thao tác này của hệ thống không thể nghi ngờ là cùng loại với lời dặn dò trước lúc hấp hối.
…
Thịnh Lan cảm thấy mình đại khái đã nghẹn điên rồi trong sa mạc này.
Bằng không, tại sao một lời dặn dò như vậy lại khiến cậu cảm động đến rối tinh rối mù?
Hốc mắt lại nóng bừng và đau nhức.
Cổ họng cậu khô khốc, đau đến không thể tiết nước bọt nữa, tiếp tục tiến về phía trước, cậu lại nói với hệ thống trong đầu: “Cậu biết không, tôi đã từng đọc một cuốn tiểu thuyết thành thị xuyên qua, cũng là vả mặt ngược cặn bã, rất giống với câu chuyện chính hiện giờ, cho nên không phải là tôi không hiểu gì cả."
"Cho nên cậu không cần lo lắng, tôi nhất định có thể khởi động lại cậu."
"Mặc dù xuyên qua liền xuyên đến một địa phương bi thảm như vậy, nhưng tôi vẫn rất cảm kích cậu."
Hệ thống không có trả lời. Có lẽ nó sẽ sớm offline. Âm thanh duy nhất còn sót lại trong đầu Thịnh Lan là tiếng điện xèo xèo.
Thịnh Lan hít vào một hơi.
"Tôi biết mình đã chết, chết trong vụ tai nạn xe cộ kia."
"Hơn nữa cậu biết đấy, trước khi xảy ra vụ tai nạn xe đó, tôi đã bị liệt ba năm."
Nói xong, Thịnh Lan cúi đầu nhìn đôi chân đã có thể đứng thẳng của mình: “Cậu đã kéo tôi vào thế giới này và chữa trị cho đôi chân của tôi, tôi rất cảm kích.”
Âm thanh xèo xèo của dòng điện vang lên trong đầu cậu lần cuối cùng, như thể toàn bộ năng lượng đã cạn kiệt: [Hệ thống... thật là vinh hạnh.]
Thịnh Lan nhìn chằm chằm vào vòng tròn không ngừng phát ra ánh sáng nóng bỏng phía trên đỉnh đầu, cậu mím đôi môi mỏng khô nứt, xương hai bên gò má hiện ra, khuôn mặt tuấn tú vô hại nhiều thêm vài phần quyết tâm.
Cậu tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi một mình đi bộ trong sa mạc suốt bốn ngày, Thịnh Lan cuối cùng cũng đến được căn cứ như trên bản đồ.
Đáng tiếc mở đầu là một thảm họa, tiếp theo cũng không khá hơn là mấy - căn cứ này đã bị bỏ hoang từ lâu!
Không những không còn ai mà cơ sở hạ tầng cũng bị hư hỏng, không có thiết bị liên lạc, không có tín hiệu, căn bản không thể gửi được tín hiệu cấp cứu.
Cái gọi là phế tinh chính là một tinh cầu hoàn toàn bị con người bỏ rơi.
Cũng may, nghe nói con người rời đi vì tinh cầu này bất ngờ bị Trùng tộc xâm chiếm, khẩn cấp rút lui, còn để lại một ít tài nguyên.
Vào ngày đầu tiên ở căn cứ, Thịnh Lan đã góp nhặt tất cả các tài nguyên sẵn có, bao gồm một số nguồn nước và dịch dinh dưỡng mà cơ thể con người có thể hấp thụ.
Sau khi sống một mình trong căn cứ được hai ngày, Thịnh Lan khởi động một máy phát điện nhỏ, kết nối thành công nguồn điện vào "căn phòng" của mình bằng cách tự mình mò mẫm.
Cha cậu là một kỹ sư điện, cậu đã tiếp xúc với món này từ khi còn nhỏ. Đây không phải là một nhiệm vụ khó khăn gì đối với cậu.
Hai ngày sau, Thịnh Lan phát hiện một nguồn nước ngầm sâu trong căn cứ.
Vào ngày thứ mười lăm sống một mình trong căn cứ, Thịnh Lan đã dựa vào khả năng buff ngôn ngữ của hệ thống, đọc một vài cuốn sách cơ bản và một ít tài liệu còn sót lại trong căn cứ, để nắm vững chữ viết và ngôn ngữ của thế giới này.
Vào ngày thứ ba mươi sống một mình, Thịnh Lan nhàm chán đến mức gần như phát điên.
...Có ai có thể nói một câu với cậu hay không? Chỉ cần một câu thôi!
Vào ngày thứ ba mươi bảy, vào lúc nửa đêm, Thịnh Lan bị đánh thức bởi một tiếng nổ thật lớn.
Sau nhiều ngày ở trong căn cứ hoang vắng, tính cách và tính tình của cậu cho dù có tốt đến mấy, cũng dường như bị tiêu diệt sạch sẽ.
Thịnh Lan mấy ngày nay càng ngày càng cáu kỉnh, cảm thấy mình đã sớm không còn sợ chết nữa.
Vì lý do này, cậu dứt khoát mặc áo khoác vào, cầm đèn pha và đi về phía cổng bên ngoài căn cứ.
Trăng lạnh như nước.
Sự chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối ở sa mạc thật đáng kinh ngạc.
Thịnh Lan vừa mới đi ra bên ngoài liền rùng mình, thứ nhất là cậu bị gió lạnh làm cho giật mình, thứ hai là trong không gian rộng mở tối đen như mực của căn cứ, cậu đột nhiên nảy ra một số ý tưởng.
Thịnh Lan quả thực không sợ chết.
Nhưng cậu sợ sâu bọ.
Sau khi bị trùng tộc xâm chiếm, đế quốc đã nhiều lần phái quân đến bao vây và tiêu diệt nó, đồng thời sử dụng vũ khí năng lượng ánh sáng có thể tiêu diệt toàn bộ sự sống của một tinh cầu, cho nên viên tinh cầu này mới hoàn toàn thành phế tinh.
Tuy nhiên, không có gì đảm bảo rằng một số loài trùng tộc ngoan cường sẽ không thể sống sót được. Lúc trước hệ thống vì để bảo vệ Thịnh Lan khỏi bị trùng tộc tấn công trong chuyến hành trình của mình, đã áp dụng cách chồng buff cho cậu. Nhưng sau nhiều ngày qua đi, buff về cơ bản đã hết hạn.
Khi cậu nghĩ đến việc viên phế tinh này đã từng bị trùng tộc chiếm giữ, còn là một khu vực rộng lớn, toàn bộ trùng tộc lại có khả năng sinh tồn và tiến hóa cực kỳ mạnh mẽ, có thể chịu được môi trường khắc nghiệt...
Mặc dù khả năng không cao nhưng lỡ như khi cậu mở cửa ra, đối diện là một bộ tộc cụt chân hoặc sinh vật chân to khỏe hơn cậu, có nhiều lông cứng và mắt kép, hoặc sinh vật nhiều chân đang nhìn thẳng vào mặt cậu, Thịnh Lan không khỏi run rẩy.
Bàn tay đẩy cửa khựng lại.
Thịnh Lan thậm chí không dám nhìn ra ngoài.
Nhưng cậu cũng cảm thấy chính mình giống như một con côn trùng bị mắc kẹt trong kén, nếu không thoát ra khỏi kén, cậu có thể sẽ chết thật sự - thời gian sống sót mà hệ thống để lại cho cậu cũng không còn nhiều lắm.
Dưới loại tình huống này, tất cả những phát sinh ngoài ý muốn cũng có thể là cơ hội để cậu trốn thoát.
Thịnh Lan lấy hết can đảm, cuối cùng cũng đẩy được cánh cổng cuối cùng của căn cứ.
Những bộ tộc nhiều chân và không có chân trong tưởng tượng đã không xuất hiện. Khói và cát khắp nơi trong sa mạc đen tối không ánh sáng, nhìn từ xa, nó khác hẳn với đường chân trời vô tận ngày xưa. Lúc này nơi xa trong sa mạc - một cục sắt đen thùi lùi đang cắm nghiêng ở nơi đó.
!.
Đó là một chiếc phi thuyền!
Xuất phát tò mò và khám phá, Thịnh Lan từng bước một tiếp cận chiếc phi thuyền này.
Khi đến gần hơn, cậu có thể thấy đây là một chiếc phi thuyền bị hư hỏng và rơi xuống, nhưng nó tốt hơn nhiều so với chiếc phi thuyền của nguyên chủ, ít nhiều ngoại hình còn nguyên vẹn.
Chẳng qua đại khái là trong lúc nó rớt xuống, đã bị va đập cho nên phát sinh hư hỏng, cửa phi thuyền đã tự động mở ra.
Nhưng điều này rõ ràng mang lại sự thuận tiện cho Thịnh Lan.
Nghe nói các tướng lĩnh cao cấp của trùng tộc cũng rất thông minh, có thể sử dụng cơ giáp, lái phi thuyền, cũng không biết tình hình bên trong là tốt hay xấu.
Nhưng……
Tới cũng tới rồi.
Lần này Thịnh Lan không chút do dự leo lên cửa phi thuyền.
Hệ thống điện bên trong hình như bị hỏng, Thịnh Lan bật đèn pin chiếu qua lại nhưng lại không thấy bóng dáng của một vật thể sống nào.
Cậu cũng không ngửi thấy mùi đặc biệt nào cả.
...Trong sách nói rằng hầu hết các loài trùng tộc đều tiết ra một số chất nhày, có mùi rất khó chịu.
Nhưng trong khoang không những không có mùi khó chịu, mà còn thoang thoảng mùi băng tuyết mà cậu quen thuộc, thậm chí là yêu thích trong đời.
Cậu bắt đầu tập luyện trên các sườn dốc trượt tuyết từ năm 4 tuổi, giành chức vô địch trượt tuyết trẻ em quốc gia khi mới 10 tuổi, tham gia Thế vận hội và giành huy chương vàng thế giới khi mới 15 tuổi. Hương vị của băng tuyết từ lâu đã sớm như hình bóng với cậu, khắc sâu vào linh hồn cậu.
Băng tuyết luôn là đích đến duy nhất trong cuộc đời Thịnh Lan.
Nếu không có vụ tai nạn đó.
Thịnh Lan trong tiềm thức chấn động.
Hít phải mùi hương quá mức tốt đẹp đối với mình, Thịnh Lan thậm chí còn nghi ngờ rằng mình đã phát điên và sinh ra ảo giác. Nếu không, làm sao có thể ngửi được mùi hương sảng khoái mát mẻ như vậy giữa sa mạc rộng lớn?
Trên thực tế, mấy ngày nay, cậu luôn có thể ngửi thấy mùi đào mơ hồ.
Tươi mát, ngọt ngào, mềm mại và mọng nước!
Hương đến mức chỉ có thể uống nước ngầm không biết có bị ô nhiễm hay không, Thịnh Lan, trong giấc mơ đều đang gặm quả đào.
Mà hiện giờ, mùi băng tuyết càng nồng đậm dễ ngửi hơn!
Trong khi đầu óc Thịnh Lan đang rung chuyển dữ dội, cậu cũng không dám thả lỏng.
Cậu lần theo mùi băng tuyết đến tận phòng điều khiển chính, cuối cùng nhìn thấy một... người đang nằm trên bảng điều khiển chính.
Có hai tay và hai chân. Mặc dù vóc dáng của anh ta có chút cao lớn đến kỳ lạ, nhưng ít nhất anh ta không có đôi mắt ghép hay bộ râu kỳ lạ nào trên đầu! Trên cơ thể cũng không có lông.
...Đó là con người!
Thịnh Lan thở phào nhẹ nhõm.
Chạy nhanh tới cứu người.