Tiên Duyên, một tựa game nhập vai trực tuyến nhiều người chơi đã hoạt động được mười lăm năm. Trong thời đại mà các trò chơi di động và trực tuyến mọc lên như nấm sau mưa, nó vẫn duy trì được lượng người chơi hoạt động hàng ngày lên đến hai trăm nghìn, phần lớn nhờ vào tình cảm của những người chơi lâu năm.
Kỹ năng thì sửa chữa loạn xạ, cân bằng nhân vật thì kém tệ, đội ngũ phát triển còn thường xuyên lên cơn “não tàn” đưa ra những quyết định khiến người ta nghẹt thở.
Ngoại trang thì lòe loẹt xấu xí, hoạt động thì làm cho có, khó khăn lắm mới có một giải đấu thì lại xảy ra đủ loại bê bối và sự cố bất ngờ.
Chỉ có thể nói, nó có thể tồn tại đến ngày hôm nay, mỗi người chơi đều có trách nhiệm.
Là một người chơi năm năm, Cảnh Tinh Hà đã chứng kiến Tiên Duyên từ thời kỳ huy hoàng ban đầu cho đến khi thay đổi đội ngũ phát triển và liên tục tự hủy hoại. Mặc dù không đến mức phẫn nộ như một số người chơi lâu năm khác, nhưng nhìn danh sách bạn bè ngày càng tối dần, cậu không khỏi cảm thấy khó chịu.
"Con trai à, nếu không phải vì con, bố đã bỏ game từ lâu rồi."
Cảnh Tinh Hà đăng nhập vào trò chơi, trước tiên ngắm nhìn mô hình nhân vật thiếu niên mặc đồng phục màu mực trong vài phút ở góc màn hình, sau đó mới nhấp chuột vào nhân vật.
Khác với mọi người, việc đầu tiên Cảnh Tinh Hà làm khi vào game là kiểm tra ngoại trang mới trong cửa hàng, sau đó bắt đầu “ném đá” không thương tiếc.
Cái thứ đồ chơi gì thế này, bộ đồ màu đỏ này giống hệt ngoại trang Thất Tịch ra mắt mấy năm trước, thật sự coi người chơi bị mù không nhìn ra được sao?
Còn cái hộp màu xanh này cũng dám bán 888, không có chi tiết, không có kiểu dáng, còn không đẹp bằng bộ đồng phục mùa giải mới ra mắt trước đó.
Cái kính này thêm hiệu ứng đặc biệt mà dám bán 288, đây là cướp trắng 288 của bạn còn tặng kèm một cái kính sao?
Cảnh Tinh Hà miệng thì liên tục phàn nàn, nhưng tay lại rất thành thật thêm tất cả ngoại trang mới vào giỏ hàng rồi bấm thanh toán.
Không còn cách nào khác, ngoại trang xấu thì xấu, nhưng con trai của cậu không thể không có.
Thời gian chơi game tối nay vẫn còn đủ, Cảnh Tinh Hà thành thạo mở giao diện tuyển dụng, chuẩn bị tranh thủ thời gian không tăng ca để leo hạng đấu trường.
"Đầu mùa giải đã qua rồi, chắc sẽ không gặp phải đồng đội nào quá “trí tuệ” nữa đâu nhỉ." Cảnh Tinh Hà tùy ý vào một đội có ghi "Cần một healer gánh team", chưa đầy năm phút sau, cậu cảm thấy huyết áp của mình đang tăng vọt.
Cái! Thằng! Chó! Này!
Không thèm quay lại hồi máu, cậu vất vả dùng kỹ năng dịch chuyển đuổi theo để dùng chiêu cuối hồi máu, giây tiếp theo nó lại chạy ra khỏi phạm vi kỹ năng của acậunh, đừng nói hồi máu, đến một mẩu máu cũng không nhận được, chưa sống được hai giây đã bị DPS đối phương ba hai nhát chém chết.
"Hỗ trợ có biết hồi máu không? Có biết hồi máu không? Hỗ trợ này từ đầu đến cuối không hồi máu cho tôi, gà mờ."
Một giọng nói thô kệch đột nhiên vang lên từ mic, Cảnh Tinh Hà ngẩn người hai giây mới nhận ra đó là giọng của DPS vừa chết, chưa kịp gõ chữ, người đó đã thành thạo bấm thoát, hoàn toàn không cho Cảnh Tinh Hà cơ hội phản bác.
Mẹ kiếp.
Cảnh Tinh Hà nén cơn tức, thoát ra xếp hàng lại.
"Vẫn là Dược Vương Cốc, đến cả di chuyển cũng không biết."
"Đối phương toàn là kỹ năng khống chế, tôi bị hai DPS đánh lăn lộn khắp sàn nhà mà cậu bị mù à? Cậu giỏi thì solo đi, kết quả đến giờ máu hỗ trợ vẫn còn đầy."
"Hỗ trợ cậu có biết phán đoán không, máu cũng không hồi lên được."
"Đối phương đánh 800k một giây mà cậu đánh 100k một giây, giảm thương cũng không dùng, di chuyển cũng không di chuyển, cứ đứng im chịu đòn, cậu hỏi tôi tại sao máu không hồi lên được?"
"Hỗ trợ..."
"Cậu cứ cào cấu như vậy à, tôi rắc gạo lên bàn phím con gà còn chơi giỏi hơn cậu. Hồi máu gì chứ, tự uống nước nóng đi! Đâu phải tôi đánh cậu. Tôi chơi game làm từ thiện à, vừa bị đánh vừa phải đuổi theo hồi máu cho các cậu. Tôi câu kéo DPS đối phương năm phút rồi mà cậu vẫn chưa đánh được một điểm nào còn tạo ra năm tình huống nguy hiểm, đồ vô dụng không biết chơi game chỉ biết mở mic đổ lỗi. Hồi cái gì, tự sinh tự diệt đi DPS ngu ngốc!!!"