Chờ Đợi

Chương 4

Màn đêm dần buông xuống, khuôn trăng méo mó hiện trên bầu trời báo hiệu một buổi tối bình thường. Mặc dù không có một hành tinh nào quay quanh nhưng những ngôi sao cùng mặt trăng vẫn đều đặn xuất hiện mỗi đêm. Những vật này đều do ngài Băng Trúc tạo ra, những ngôi sao kia báo hiệu thời tiết ngày mai, khuôn trăng là món quà dành cho động vật bán thuần (*). Mỗi khi trăng tròn hay được gọi là trăng rằm, chúng đều trở nên yếu đi vòng lặp cứ ba mươi đêm sẽ xuất hiện một lần. Ngược lại có đêm trăng chuyển đỏ - trăng máu, năng lực cùng dòng máu động vật cấp cao mạnh mẽ chảy trong bọn chúng lại tăng lên nhưng hiện tượng này xảy ra không cố định có lúc cách hai đêm đã có, đôi khi mấy năm cũng không xuất hiện.

Đương nhiên những hiện tượng này đối với động vật cấp cao không ảnh hưởng chút nào nên hắn chả quan tâm, liếc qua nữ sinh đang bất tỉnh bên cạnh hắn lại tự hỏi chủ nhân của nơi này đang ở đâu, thế nào. Nhắm mắt lại cảm nhận hơi thở của nàng trong từng kẽ hở của vạn vật. Trong tâm trí tua lại lần đầu bọn họ gặp nhau. Khi ấy nàng ta mới chỉ là một đứa trẻ vừa mới chào đời. Hắn nhớ lúc nàng ta lớn hơn một chút dáng người nhỏ nhắn trên thân đính chặt những chiếc vảy rồng kết thành một miếng vải quấn quanh ngực, dưới thân vảy rồng cũng đan vào nhau quấn quanh hông, tà váy dài vừa vặn chấm đất xẻ cao trên hông điểm thêm những dây ngọc lấp lánh nối từ vải xuyên vào trong cơ thể trên eo. Ánh mắt sắc lẹm nhìn hắn, cánh tay nhỏ nhắn cầm một cây gậy gỗ như đang tập luyện. Khoảng thời gian ấy, hắn như kẻ say ngẩn ngơ ngắm nhìn, còn Băng Trúc hết lần này tới lần khác trốn tránh hắn. Sau đó hắn vẫn luôn tìm kiếm, quan sát nhưng chỉ dám đứng xa, xa tới mức con ngươi của hắn chỉ nhìn thấy bóng mờ ảo của nàng, vì giác quan của Băng Trúc cũng rất nhạy. Nếu bị phát hiện, nàng sẽ chạy trốn, hoặc cả hai sẽ đánh nhau, nên hắn mới phải lén lút gặp...

"Cạnh"

Tiếng động làm làm hắn thoát khỏi cơn mộng. Tay đặt vào chuôi kiếm chuẩn bị rút ra, đôi mắt vẫn nhắm nghiền bình thản.

Lúc nữ sinh kia tỉnh dậy, cảm nhận được cơn đau từ mọi giác quan khó khăn điều chỉnh hơi thở, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mịn, đôi mắt run rẩy nhìn về phía nam sinh. Thế nào lại cùng chỗ với tên này - nàng nghĩ, đại não tua lại mảng kí ức mơ hồ ban nãy. Ai cũng biết hắn là đại khuyển tàn nhẫn và hung bạo thế nào, hơn hết ái nam (*) của nàng còn có tư thù với hắn, khó khăn nhìn hắn một lần nữa khẽ thở mạnh, cảm thấy may mắn vẫn chưa đánh động gì, biết việc trốn chạy với thân thể này là điều không thể, nhưng để sống sót nàng phải đánh liều. Bàn tay nắm hờ, trong lòng bàn tay hiện ra Nhị Lam Hồi (*) định nhân lúc hắn ngủ đánh lén.

Nào ngờ vừa cầm được vũ khí, thanh âm chỉ giống như gió thoảng vậy mà hắn cũng biết, dù hắn vẫn nhắm mắt nhưng nàng biết hắn đã tỉnh, đúng danh bất hư truyền, nghĩ không còn đường lui nàng ném vũ khí qua một bên nằm bẹp xuống. Nhị Lam Hồi không cảm nhận được hơi ấm từ chủ nhân chủ động tan đi. Nằm ngửa ra nhìn bầu trời nói:

- Tại sao lại cứu ta?

Không gian tĩnh lặng bao trùm, có thể nghe thấy rõ tiếng ngọn lửa đang nuốt lấy những thanh củi còn sót lại, ánh sáng tỏa ra từ mọi phía trên bầu trời không có điểm tụ. Nàng dần mất kiên nhẫn mà nói thêm:

- Tại sao? Ngươi đừng có tỏ vẻ tốt bụng. Ta...

Chưa kịp nói hết câu hắn đã cắt ngang lời nàng:

- Ngưng nói những câu vô nghĩa ấy hoặc ta sẽ làm ngươi câm miệng vĩnh viễn.

Hy Trân liếc mắt nhìn hắn cố ý muốn dò xét:

- Ngươi lý nào không biết ta là ai?

- Ý của ngươi là ta có biết ngươi là tâm ngọc (*) của tên Tháp Kiều Khánh?

Dù không có hắn ở đây, Lang Nhất vẫn ngửi được cái mùi dê không ra dê, báo không ra báo của tên Kiều Khánh trên người của nữ sinh này. Hy Trân khó hiểu nói:

- Vậy thì tại sao ngươi lại cứu ta? Hắn với ngươi không phải là kẻ thù không đội trời chung?

- Chưa có kẻ nào xứng để ta chú ý tới mức đó, chỉ là một trò tiêu khiển làm ta tức giận mà thôi. Ta đã gϊếŧ hắn một lần, hiện giờ hắn được hồi sinh ta cũng không nhàn rỗi chơi một trò chơi đã cũ. Bây giờ hắn làm gì, không liên quan tới ta.

Lang Nhất đáp lại. Thực tế khi xưa Kiều Khánh đã đυ.ng phải một trong những điều mà hắn ghét nhất, chính là bị lợi dụng, thế nên dù Kiều Khánh có đi đâu, hắn cũng truy lùng cho bằng được. Sau khi đẩy cậu xuống địa ngục cũng coi như xả được cơn giận, Lang Nhất không còn muốn đuổi gϊếŧ Kiều Khánh nữa.

Nàng thăm dò hỏi lại:

- Vậy nghĩa là ngươi không còn hận Kiều Khánh nữa?

- Còn phải xem hắn đã bỏ thói đó đi chưa.

Nàng gật gật đầu, nam sinh này không biết do mạnh miệng hay do không quan tâm thật, lời nói nào cũng nghiêm túc không có lấy một chút cảm xúc nào như thế.

Nghĩ đến tình cảnh của mình, thân thể đến chỗ lành còn không có chứ đừng nói đến trở về cứu ái nam. Nàng chợt ngước mắt nhìn về Lang Nhất, ánh mắt chợt lóe sáng, nếu có tên này giúp đỡ, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Nàng hỏi:

- Ngươi có thể cho ta nợ ngươi hai mạng?

Hắn biết nàng đang xin xỏ cái gì liền nói:

- Không có lý do gì ta phải giúp ngươi cả.

Nàng cắn răng suy nghĩ một lúc nói:

- Bách Túc Trùng (*) sở hữu một dạng kết giới đặc biệt không chỉ tăng sức mạnh nguyên thần còn có thể giúp ngươi di chuyển đến hành tinh xung quanh mà không hao tốn chút sức lực nào cả.

Khóe miệng hắn nhếch lên xem thường:

- Ta không cần mấy thứ đó cũng có thể tự làm được. Và ta cũng không có hứng thú với hành tinh khác.

Hy Trân nghe xong cũng thấy có phần đúng, ánh mắt thất vọng pha chút mệt mỏi.

Phía Lang Nhất, hắn chợt nảy ra một ý định. Băng Trúc đã rời khỏi đây hiện không rõ lúc nào quay về, nếu hắn muốn đi tìm thì kết giới đó sẽ là công cụ hữu dụng để hắn ra vào dễ hơn các hành tinh có trong Thượng Ngân, thậm chí là hành tinh Băng Trúc đến, nhưng kết giới mà Băng Trúc đã tạo ra sau khi Điển Oa biến mất đã làm cho hành tinh ấy khó xác định. Hắn cần tìm hiểu thông tin trước, đôi mắt đảo qua, suy nghĩ một hồi mới đưa ra quyết định cất tiếng:

- Muốn ta giúp cũng không phải không được...

_____

Chú thích:

- Bán thuần (*): là sự kết hợp giữa 2 cá thể không cùng loài với nhau. Sự chênh lệch sức mạnh giữa 2 cá thể cũng khiến cho sự biết đổi của những cá thể bán thuần khác hẳn. Trong những hành tinh thì những cá thể lai này chiếm số lượng đông đảo hơn những động vật tiến hóa khác.

- Nhị Lam Hồi (*): là một loại vũ khí hiếm gặp, gồm 2 thanh kiếm có chuôi cầm bao lấy tay cầm, lưỡi kiếm sắc nhọn đặc biệt đoạn giao kết giữa chuôi và kiếm có thể gắn với nhau (giống như cái kéo) có thể tùy ý gắn vào và gỡ ra, kích thước như một cây kiếm bình thường.

- Tâm Ngọc (*): người yêu, hoặc vợ.

- Ái Nam (*): Chồng, người yêu.

- Bách Túc Trùng (*): con rết.