Bà chủ có đôi khi sẽ giúp cảnh sát Lê chăm sóc Bạch Tiểu Quất, cho nên cũng hiểu rõ tình hình của hiện tại của con bé: “Tiểu Quất đúng thật là không có đi học, tôi nghe cảnh sát Lê nói tình trạng sức khỏe của con bé không ổn nên vẫn luôn ở nhà học tập trên máy tính.”“Thì ra là như thế, con bé trông rất hoạt bát, cũng không thấy có gì không ổn cả."
“Bệnh ẩn trong người, sao mà rõ được!" Bà chủ thở dài một tiếng: “Tôi đi làm đây, ông cũng làm việc của ông đi."
Bạch Tiểu Quất đến đê chắn sóng, móc mồi vào cần câu chuẩn bị câu cá, bỗng phát hiện mình quên mang ghế câu cá nhỏ. Nàng nhìn quanh, thấy xung quanh vắng lặng không có bóng người, mới lén lút lấy ra chiếc ghế gấp từ trong đám lông của mình.
Cậu từng dặn cô rằng thiết bị theo dõi của con người rất lợi hại, nên không được dùng pháp thuật trong xã hội loài người, vừa nãy nàng đã dùng tay áo càn khôn để lấy ghế nhỏ từ trong đám lông ra, chắc không ai thấy đâu nhỉ.
Bạch Tiểu Quất quăng cần câu ra, bắt đầu câu cá một cách nghiêm túc.
Lúc này mặt trời đã lên cao, chiếu rực rỡ xuống đê chắn sóng, trên trán Bạch Tiểu Quất lấm tấm mồ hôi.
Nàng lại nhìn quanh, thấy vẫn không có ai, bèn lén lút lấy ra một chiếc ô hoa nhỏ.
Nhiệt độ không khí tăng cao, Bạch Tiểu Quất lại lén lút lấy ra một cây kem.
Nàng núp dưới chiếc ô hoa nhỏ, vui vẻ ăn kem, giờ thì bé mèo cuối cùng cũng có thể tập trung câu cá rồi.
Xung quanh yên tĩnh, Bạch Tiểu Quất cảm thấy dây câu bị giật nhẹ, vội vàng kéo cần câu về,
Để xem hôm nay lần câu đầu tiên nàng sẽ câu được con cá lớn nào đây.
Xuất hiện rồi, xuất hiện rồi, con cá sắp trồi lên mặt nước rồi...
Dì Trần đã hứa sẽ làm món cá hầm cải chua ngon cho nàng, nếu câu được cá vược thì tốt quá,
Dùng cá vược làm món cá hầm cải chua, kết hợp với dưa chua và ớt cay bí truyền của dì Trần, chắc chắn sẽ tươi ngon cay nồng, nàng chỉ nghĩ thôi mà nước miếng đã muốn chảy ra rồi...
Một phút sau, Bạch Tiểu Quất mặt lạnh tanh ném đống rong biển lộn xộn trước mặt trở lại biển.
Một giờ sau, bên cạnh chiếc ghế nhỏ của Bạch Tiểu Quất đã chất đầy các loại lưới đánh cá, chai nhựa, túi rác và những khối sắt không rõ nguồn gốc.
Bạch Tiểu Quất: "…"
Đáng ghét quá, bé mèo tức xù lông.
Hai giờ sau, đống rác bên cạnh ghế nhỏ đã tăng gấp đôi.
Ba giờ sau, đống rác đã chất thành một ngọn núi nhỏ, thậm chí còn cao hơn cả Bạch Tiểu Quất đang che ô hoa.
Bạch Tiểu Quất: "…"
Hu hu hu hu, càng giận hơn nữa.
Loài người sao lại ném rác bừa bãi xuống biển chứ, thật quá đáng!
Hu, bé mèo chỉ muốn câu cá, không muốn câu rác.
Mèo con ấm ức, mèo con buồn đến không nói nên lời.
Mặt trời trên đỉnh đầu ngày càng gay gắt, thời tiết càng lúc càng nóng, cây kem giấu trong đám lông của nàng cũng đã ăn hết từ lâu,
Bạch Tiểu Quất che ô hoa, kiên quyết không chịu bỏ cuộc. Không được, hôm nay nàng nhất định phải câu được cá để đãi vị hôn phu.
Dù không câu được cá lớn, cho nàng một con cá nhỏ cũng được mà.
Bạch Tiểu Quất ôm bụng, bụng lại bắt đầu đói rồi.
Cá lớn ơi cá lớn, bao giờ thì mi mới đến đây?
Gió biển chỉ mang đến hơi nóng oi bức, chẳng có chút mát mẻ nào.
Ngay lúc Bạch Tiểu Quất sắp đói không chịu nổi thì từ nơi mặt biển cách đó không xa truyền tới một mùi hương kỳ lạ mà nàng chưa từng ngửi thấy. Mùi hương ấy còn thơm ngon còn hơn cả một núi cá khô nhỏ chất đống lại.
Lúc này, dây câu của Bạch Tiểu Quất cũng bắt đầu động đậy,
Nàng vội vàng nắm chặt cần câu, chắc chắn lần này câu được một con cá ngon tuyệt rồi, nàng càng thu dây, lực kéo trên cần câu càng lớn. Bạch Tiểu Quất biết mình chắc chắn đã câu được một con cá lớn, may mà nàng là tiểu yêu quái, sức mạnh lớn, cá nặng đến đâu cũng kéo lên được.
Dây câu dần dần ló ra khỏi mặt nước, nàng sắp nhìn thấy con cá rồi, cá lớn, cá lớn, nhất định phải là cá lớn...
Ủa? Kỳ lạ, sao trông giống người cá vậy?
Cậu ơi, cứu con với, con câu trúng người rồi, phải làm sao đây?