Tội Ác Không Có Hồi Kết

Quyển 1 - Chương 1.4: Mãi mãi là Bạch Nguyệt Quang

Thịnh Yến bước vào phòng tắm theo ký ức của nguyên chủ, nghe lời hệ thống nói thì ngừng tay đang kéo cửa phòng tắm, giọng đầy ý tứ hỏi: “Thật sao?”

Hệ thống 667: “Đúng vậy.”

Thịnh Yến bước vào phòng tắm: “Vậy thì cứ chờ xem.”

“…”

Nhà của Lục Minh Nguyệt ở Tây Thành.

Bên ngoài trời đã sáng rõ, nhưng căn phòng vẫn còn tối mờ vì rèm cửa màu xanh đậm che phủ.

Lục Minh Nguyệt, vẫn đang mặc bộ đồ thể thao trắng, xắn tay áo chuẩn bị ra ngoài chạy bộ buổi sáng, ngửa đầu ngã xuống ghế sofa, nhớ lại cảnh đêm qua bị Thịnh Yến chất vấn, tức đến mức mắt đỏ bừng.

Cái gì mà: “Có phải cậu đã lấy tiền của mẹ tôi không!”

Lục Minh Nguyệt trong tay cầm một bản hợp đồng in trên giấy A4, lấy góc của tờ giấy che đi đôi mắt đỏ hoe.

Nếu năm đó không phải anh ta công khai theo đuổi Thịnh Yến ở trường, thì mẹ của Thịnh Yến cũng sẽ không lấy tiền đồ của anh ta ra để uy hϊếp.

Một đứa trẻ mồ côi không quyền không thế như anh, vất vả lắm mới thi đỗ Đại học Yến Kinh, đến cả tiền sinh hoạt cũng phải dựa vào học bổng để duy trì, chỉ một câu nói của mẹ Thịnh Yến cũng đủ khiến việc học và cuộc sống của anh ta tan tành. Nếu anh ta không lấy tiền rời đi, chẳng lẽ muốn anh ta học đại học không xong, rồi ra đường xin ăn mà sống sao?!

Dựa vào cái gì chứ

Chỉ vì Thịnh Yến thích tôi, thì tôi phải từ bỏ tất cả sao?

Dựa vào cái gì chứ

Nhà họ có tiền để ném vào người ta, chẳng lẽ bị người ta nhặt lấy thì không được? Làm gì có cái lý đó trên đời này.

Dựa vào cái gì chứ

Lục Minh Nguyệt nắm chặt bản hợp đồng trong tay, không thấy mình sai ở chỗ nào, anh ta lấy thì sao! Là thứ anh ta đáng được nhận!

Anh ta tuyệt đối sẽ không cảm thấy áy náy!

Lục Minh Nguyệt quay đầu nghĩ đến một câu khác của Thịnh Yến, càng cảm thấy giận.

Cái gì mà: “Minh Nguyệt, cậu không giống như tôi nghĩ.”

Thịnh Yến nghĩ tôi, Lục Minh Nguyệt, là cái gì? Là trăng trong nước? Là tiên trong tranh? Là người không ăn không uống, không già không chết cả đời sao?

Thật xin lỗi, nhưng anh ta lầm to rồi.

Tôi, Lục Minh Nguyệt, chỉ là một kẻ phàm trần mà thôi. Cần ăn, cần uống, cần mặt mũi, cần danh tiếng, và cũng sẽ già, sẽ chết.

Còn Thịnh Yến, anh ta nghĩ mình là thứ tốt đẹp gì chứ? Năm đó ở trường, cao giọng tuyên bố rằng đời này không phải Lục Minh Nguyệt thì không lấy ai, vậy mà quay lưng lại liền tìm ngay một thế thân giống tôi bảy tám phần. Rốt cuộc là muốn làm ai ghê tởm đây?

Lục Minh Nguyệt nhớ lại khi ở nhà họ Thịnh, nhìn thấy Tống Ly Quang – người giống anh một cách kỳ lạ, đến cả phong cách ăn mặc cũng không khác gì. Anh siết chặt hợp đồng trong tay hơn.

Nếu không phải vì dự án trong tay anh cần gấp một nhà đầu tư đủ khả năng để nắm quyền chủ động, thì Lục Minh Nguyệt thật sự chẳng muốn dây dưa chút nào với Thịnh Yến hay Tống Ly Quang.

Cả đời này, gặp phải Thịnh Yến ở đại học đã là bất hạnh lớn nhất của anh.

Chỉ tiếc rằng, những năm qua anh tập trung nghiên cứu ở nước ngoài, đã lâu không còn giao thiệp với người trong nước. Những kẻ tìm đến đều như những con sói giấu nanh, chỉ chực cắn xé anh để kiếm lợi, làm sao có thể để nhóm nghiên cứu như anh nắm quyền chủ động?

Người duy nhất có vẻ dễ nói chuyện chỉ có Thịnh Yến.

Sự thật cũng đúng như vậy. Vừa về nước, không biết bằng cách nào, Thịnh Yến đã nghe ngóng được về dự án của anh. Anh ta tỏ ý muốn đầu tư vào dự án này, hơn nữa các điều kiện đưa ra hoàn toàn đáp ứng kỳ vọng của Lục Minh Nguyệt.

Chỉ thiếu một bước cuối cùng là ký hợp đồng.

Lục Minh Nguyệt nhớ lại cảnh tối qua, khi Thịnh Yến chịu cú sốc lớn, lảo đảo rời đi, đã nói với anh câu này:

“Minh Nguyệt, bây giờ đầu óc tôi rất rối, chuyện hợp đồng... để sau rồi tính.”

“Chết tiệt!”