Hai hôm sau, ta thấy hắn vẫn án binh bất động, dường như là cố ý chờ người. Ta vốn tưởng hắn sẽ thông báo quan phủ, đem quân binh tới áp giải ta về, nhưng có vẻ tên này cũng muốn hành sự kín đáo. Xem ra hắn cũng rất cẩn trọng. Ta bị ám sát nhiều lần như vậy, thông báo ầm ĩ lên có khi hắn lại phải vất vả chống đỡ. Chín mười phần là đã ngấm ngầm gửi tin về Hoàng Thành, chờ Cấm Vệ quân tới đón. Từ Hoàng Thành tới đây cả đi cả về chắc cũng khoảng sáu đến tám ngày, phi ngựa ngày đêm thì chắc bốn năm hôm là có tin tức. Ta nhắm có muốn thoát thì bắt buộc hôm nay phải chạy.
- Tướng quân, ngươi dẫn ta đi mua thuốc, thuốc bôi vết thương của ta hết rồi.
- Quận chúa cứ căn dặn, mạt tướng sẽ sai người đi mua.
- Ngươi định giam lỏng ta à? Ta mấy ngày nay đều ngoan ngoãn ở cạnh ngươi, chạy đi đâu được? Ta ở đây mấy ngày liền chán lắm rồi. Ta không ra ngoài vận động khí huyết làm sao mà lưu thông, vết thương làm sao mà mau lành, như vậy làm sao về Hoàng Thành được?
Ta nói vậy thấy hắn cũng im im, thế là sấn bước ra khỏi cửa luôn. Hắn thấy vậy lẳng lặng đi theo. Ta dạo dạo một vòng, mua thêm một đống bánh nướng, thịt khô rồi mới ghé y quán. Ta mua ít thuốc bôi sẹo rồi nói đại phu vào xem xét vết thương cho ta.
- Ta xem vết thương, ngươi ở đây đợi ta.
Hắn cũng ngoan ngoãn đứng ngay ngoài cửa. Đại phu xem qua vết thương cho ta, thấy cũng không còn đáng ngại, miệng vết thương đã khép, xem chừng chỉ cần một tháng uống thuốc nữa là không sao. May mà đêm đó ta nhanh, tránh được đao đó đâm vào nội tạng, không thì mạng này đúng là hủy mất rồi.
- Đại phu à, ta có chuyện muốn nói với người.
- Chuyện gì vậy, cô nương cứ nói đi.
- Ta muốn mượn bộ râu của người.
- Hả?
Ông ta cũng không kịp nói thêm tiếng nào, ta điểm huyệt một cái ông ta đã ngã lăn ra. Ta lục túi đồ, lấy một tấm da cá. Cái này chuyên dụng để ngụy trang. Ta cũng mất công tô vẽ một hồi mới thấy giống cái mặt ông lão đại phu. Việc còn lại là mượn tạm bộ râu của ông ta. Cái này thường thì hay lấy lông đuôi trâu hoặc bò để dùng, nhưng ta đi vội, không kịp chuẩn bị. Thôi, mượn tạm ông già này vậy. Ta tráo y phục, đặt ông ta nằm trên giường, tô cho ông ta tý son phấn. Rồi, nhìn cũng giống Dung nương. Ta để cho ông ta mấy tờ ngân phiếu coi như bồi thường thiệt hại. Ta triển biến âm thuật, bước ra ngoài.
- Quan gia, tiểu thư nhà ngài bị thương không nhẹ, ta cho cô ấy ít thuốc, giờ đang nghỉ ngơi. Ngài vào trong đó đợi một lát tiểu thư ngài tỉnh thì sẽ về.
Hắn ngó vào trong thấy quả có “ta” đang nằm trên giường.
- Đa tạ đại phu, ta đứng đây chờ được rồi.
- Vậy lão ra ngoài trước.
Ta đợi có thế thôi, chuồn lẹ. Ta chạy ra phía quán bán thịt khô, tên tiểu nhị của khách điếm đã đợi sẵn.
- Tiểu nhị ca ca.
- Lão là ai?
- Là ta nè.
- Là cô nương thật à?
- Ừ, ta phải giả trang để tránh cái tên đầu heo kia.
Hắn trao cho ta bọc đồ cùng Thanh Linh kiếm.
- Đa tạ tiểu nhị ca ca.
- Không có gì, cô nương căn dặn ta nhất định phải giúp rồi.
May qua mấy ngày qua ở khách điếm ta dân vận tốt, nhờ được tên tiểu nhị mang đồ đạc ra đây cho ta. Vậy là xong, ta nghĩ xem mình phải đi đâu. Giờ ra khỏi thành, chạy ít nhất cũng phải nửa ngày mới đến tòa thành tiếp theo. Trên đường đi chỉ sợ lại gặp phải Cấm Vệ quân truy lùng. Chi bằng lánh tạm ở đây trước, chờ hắn đi rồi ta đi vẫn chưa muộn. Hắn nhất định tưởng ta đã ra khỏi thành rồi sẽ đi tìm ở tòa thành khác. Ta nghỉ ngơi ở đây thêm một thời gian nữa, vết thương khỏi rồi đi cũng được.
Có điều là trọ ở đâu bây giờ? Hắn có vẻ thông thuộc ở đây, đại nội mật thám có khi giăng kín hết mấy tòa thành này rồi. Ta ở trọ khách điếm này có khi hắn chưa đến nửa ngày đã tìm ra. Trọ ở nhà dân? Ta không quen ai ở đây cả. Nhờ nhà người ta có khi nào sát thủ hay quan binh tìm đến lại phiền. Ta đang lang thang tìm tìm, thấy ngay cái mặt quen quen. Cái tên Mặt Đanh đó biết ta giả trang trốn rồi. Mặt hắn hằm hằm đang đi về phía cổng thành. Ta nín thở quay đi chỗ khác.
- Khách quan, khách quan vào đây này!
Mấy cô nương mặt hoa da phấn ở ngay tửu lâu trước mặt cứ thế kéo ta vào. Dù sao ta cũng đang giả trang đàn ông, bọn họ không nhận ra, cứ thế lôi kéo. Ta đang định chuồn vội nghĩ. Hay, đúng rồi, vô đây là tốt nhất. Thế là ta vô luôn. Ta đặt một phòng riêng cao cấp.
- Gọi má mì của mấy người lên đây.
Mấy ả thanh lâu này thấy ta vứt ngân phiếu lên bàn biết ngay khách xộp, vội vàng gọi má mì lên.
Ả má mì này, thân hình phốp pháp, chắc cũng trải qua bao năm “lăn lộn” rồi mới lên đủ cái đẳng cấp má mì. Cái mặt tô đầy son phấn của ả áp vô mặt ta.
- Lão gia, vừa nhìn đã biết ngay không phải người thường. Lão gia có gì căn dặn, tiểu nữ sẽ chiều ngài.
Ta nổi hết gai ốc, cố trấn tĩnh nói.
- Bà là chủ lâu này hả?
- Dạ.
- Ta không nói nhiều, ta có một đồ đệ. Cô nương ấy không khỏe, hiện tại ta muốn để cô nương ấy ở đây vài ngày. Tiền ta đưa trước cho bà, người sẽ đến sau. Bà chỉ cần cho cô ấy tá túc ở đây một vài hôm, đến lúc đó ta sẽ đến đón người đi.
- Lão gia, việc này…
Ta vứt thêm mấy tờ ngân phiếu nữa.
- Đừng hỏi nhiều quá, chúng ta đều nhúng bụi trần giang hồ, nên biết luật một chút sẽ tốt cho bà.
- Dạ, dạ lão gia, ngài quả nhiên hào sảng, tiểu nữ sẽ chăm sóc cho cô nương ta thật tốt.
- Được. Bà cứ xuống đi, lát nữa người sẽ tới, cứ sai người chuẩn bị nước tắm cho cô nương ấy là được.
Thế là xong, ta giả vờ theo bà ta xuống rồi ra khỏi tửu lâu đó. Ta trốn vào một ngõ nhỏ, đổi lại y phục bước thẳng vào thanh lâu. Bà ta quả nhiên cũng biết giữ lời, đưa ta lên một căn phòng tương đối tốt. Ta ngồi trong phòng thầm cười. Tên đầu heo này có mười cái đầu cũng không dám nghĩ ta trốn ở đây. Hắn trông ngu vậy, chắc bình thường cũng chả bao giờ ngó đến chỗ này. Ta phục ta quá đi. Sao mà cha mẹ ta lại đẻ ta một tiểu cô nương thông minh, xinh đẹp, có khí chất như ta cơ chứ. Đúng là cha mẹ ta tích được nhiều phước ghê.
Ta tắm rửa một lát rồi trèo lên giường. Mấy ngày này cứ trị thương cho tốt, khỏi rồi là ta sẽ như chim tung bay. Giang hồ rộng lớn chờ ta đến đây.
Hôm sau, ta đang lơ mơ ngủ đã nghe thấy tiếng kêu ngoài cửa.
- Thôi đi Lam ma ma, bà có hàng mới mà giấu được ta à? Ta biết rồi bà vừa mới nhập hàng, cho ta xem một lát đi.
- Ây da, Trương công tử à, đây là cháu gái ta, nó đang bệnh nên ta cho nó ở nhờ vài hôm. Không phải hàng, không phải hàng.
- Bà lừa ai hả, bà xưa nay bao nhiêu con, bao nhiêu cháu không phải cũng là cô nương trong Lam Yến lâu này sao hả? Đi ra, đừng có để bổn thiếu gia ta mất hứng!
Rồi ta nghe tiếng xô cửa.
- Trương thiếu gia, Trương đại thiếu gia à, ngài tha cho cái mạng ta đi mà.
- Bà không ra, ta kêu binh tới san bằng cái thanh lâu nhà bà, tránh ra.
Ta đang ngủ lại phải mắt nhắm mắt mở ngồi dậy. Hình như cũng gần trưa. Mấy tên công tử này, cả ngày không có việc gì làm hay sao, mới sáng đã đến thanh lâu, thật không biết xấu hổ. Ta vốc ít nước rửa mặt thì nghe tiếng đạp cửa “rầm” một cái. Một thanh niên nhìn cũng có vẻ sang chảnh. Mặt mũi cũng không đến nỗi nào. Nhưng mà có vẻ hắn ăn chơi lao lực quá. Da dẻ bủng beo, môi tái, răng vàng. Chắc chắn hưởng lạc quá độ không chú ý điều tiết gì cả.
- Cha, Lam ma ma. Bà thật biết ém hàng. Sắp tới đại hội thanh lâu toàn thành, bà định giấu cô ta đến lúc đó hả?
Tên nham nhở nay miệng nói mắt nhìn ta không chớp.
- Đúng là hàng hiếm, hàng hiếm, có thể đẹp thanh thoát như vậy. Ta thích ta thích.
Ta biết ta đẹp rồi, đâu cần tên dê xồm nhà ngươi khen. Ta thấy Lam ma ma cũng có vẻ khó xử.
- Lam ma ma à, bà ra ngoài đi, ta tiếp chuyện vị công ử này một lát.
Cái thanh lâu này truyền tin cũng nhanh thật. Đúng là cứt thối ở đâu là ruồi bu ở đó. Ý, không phải, không phải. Phải là hoa thơm ở đâu là ong bướm lượn lờ ở đó. Thế mới đúng chứ. Ta kéo ghế ngồi xuống. Hắn cũng xán lại.
- Tiểu cô nương nàng tên gì?
Bà ngoại ngươi tên gì kệ bà ngoại ngươi.
- Gọi ta là…Tiểu Lạc đi.
- À, Lạc trong hoan lạc hả?
- Ờ, đúng, hoan lạc đó.
- Ha ha ha tiểu cô nương nàng thật là thẳng thắn, ta thích.
Thích kệ mẹ ngươi.
- Công tử nhìn nho nhã, chắc cũng xuất thân kim phấn thế gia?
- Nàng cũng có mắt nhìn đó. Ta là thiếu gia duy nhất của Trương đại nhân, tri huyện thành Trung Nguyệt này.
- A, quả nhiên danh gia. Ngài đến đây thị sát dân tình à?
- Nàng quả là thông minh, đúng đấy. Ta đây thị sát xem dân chúng sống thế nào, ăn ngủ có khỏe không?
- Ngài cũng thương dân ghê nhỉ?
- Đương nhiên thương rồi, ta còn thương mĩ nhân hơn.
Tên điên, mắc ói quá đi.
- Đa tạ, đại nhân ngài nhưng mà…
- Sao thế?
- Ta đang trong người có bệnh, không tiếp khách được. Lam ma thương xót nên để ta tính dưỡng cho hết bệnh rồi mới phải làm việc.
- À, à vậy sao? Nàng bị bệnh gì vậy?
- Mấy hôm trước tiếp phải một tên khách không sạch sẽ lây bệnh của hắn. Hiện giờ bên trong nổi mẩn đỏ quả là khó chịu. Ngài xem mùi thuốc nồng nặc này.
Nghe ta nói thế mặt hắn tắt ngúm. Quả là ta cũng đang bôi thuốc trị sẹo thật. Hắn ngửi một cái lập tức mất hứng.
- À, ờ, vậy hả? Vậy nàng cứ nghỉ ngơi vậy. Ta sẽ đến thăm nàng sau.
Hắn ậm ờ vài câu rồi chuồn. Ta ngồi nhìn lại tay nải. Chết thật, hôm trước vung tiền hơi hiều. Tiền Tiểu Tâm thúc chuẩn bị cho ta cũng vơi mất một nửa rồi. Phải ăn tiêu tiết kiệm lại không thì ta có nước bán thân thật mất.