Lạc Du Ký - Quyển Thượng

Chương 13

Ta nghe tiếng An Ly gào ầm cả lên. Sau đó thì tiếng Cẩn Nhi khóc lóc ỷ ôi. Ta được cáng về Huyền Lan các. Mấy tên nô tài Tiểu Tư tử cũng chạy ra khóc lóc thảm thiết vì tưởng ta chết rồi. Như nương, Dung nương thì luôn miệng hỏi Cẩn Nhi có chuyện gì. Chỉ nghe cô ta khóc lóc câu được câu mất. Xem ra ngày thường ta đối với bọn họ không bạc nên bây giờ ta gặp chuyện, mọi người đều lo lắng cho ta cả. Ta xỉu mà cũng thấy yên lòng.

Khi ta tỉnh lại, mặt trời đã lặn. Ta nhìn sang thấy Cẩn Nhi đang ngủ gục bên cạnh. An Ly ngồi bên ngoài túc trực. Tên Tiểu Tư tử kia hình như đang quạt thuốc bên ngoài. Ta nghe cái mùi thuốc mà chóng cả mặt.

- Á, quận chúa, quận chúa tỉnh rồi.

Cẩn Nhi thấy ta tỉnh hét toáng lên.

- Quận chúa, người hà tất phải cứu Cẩn Nhi, người mà làm sao thì Cẩn Nhi biết ăn nói thế nào với đại vương. Cẩn Nhi chỉ có chết thôi, hu hu hu hu.

Nhập vai quá rồi, ta có phải Sa Lan đâu.

- Quận chúa người thấy thế nào rồi?

An Ly cũng chạy lại. Mấy tên nô tài, cung nữ cũng xúm lại.

- Ta ngủ bao lâu rồi?

- Hai ngày rồi.

- Ta đói.

- Được được, để ta gọi Dung nương mang đồ cho người ăn.

Ta ăn được mấy miếng lại thấy miệng đắng ngắt không ăn nổi nữa. Kéo quần lên xem thử quả nhiên vết thương đã được khâu lại cẩn thận. Nhưng hình như ta vẫn còn sốt, chân tay bủn rủn cả.

- Bên ngự y viện truyền một vị đại phu rất cao tay. Hắn nói nếu hôm nay người sốt thì ắt sẽ tỉnh lại. Quả nhiên đúng thật.

Ta nhìn lại vết thương. Hình như vết thương của ta bị nhúng vô cái đống bùn lầy trong hồ sen đâm ra nhiễm trùng. Tên thầy thuốc này cũng cao tay, có thể trong thời gian ngắn giúp ta trị thương như vậy.

- Đây là thuốc đại phu dặn sắc cho người uống. Chỉ cần tỉnh dậy uống được bát thuốc này là người sẽ không sao.

Ta uống một ngụm thấy cơ thể ấm lên hẳn. Hình như có đảng sâm, hoàng kì, linh chi giúp ta đả thông khí huyết. Ta uống hết bát thuốc rồi chùm chăn đi ngủ.

Sáng hôm sau thấy cơ thể khỏe hơn một chút. Vết thương ở chân thì vẫn đau nhức nhưng cũng đỡ hơn, bắt đầu khép miệng. Ta sai mấy cung nữ đi giã cho ta ít nghệ vàng để bôi vào, không thì thành sẹo mất. Thân gái hành tẩu giang hồ như ta mà còn có sẹo nữa thì ai dám lấy. Thế thì cha mẹ ta lại buồn, nên phải bảo vệ sắc đẹp là ưu tiên hàng đầu.

Đang bôi thì nghe có đại phu tới, ta cũng chờ xem hắn là ai. Nghe mấy cung nữ xuýt xoa lắm. Nói hắn là a nhân tài hiếm thấy, a dung nhan hiếm gặp, a cử chỉ nho nhã, a khí chất phi phàm v…v… Lúc hắn bước vào, một thân bạch y, tóc đen dài búi cao, chân mày vừa dài vừa mảnh. Nhất là đôi mắt toát lên khí chất ngời ngời. Ta rụng rời cả chân tay. Hình ảnh này sao mà giống Tiểu Tâm thúc xưa kia thế không biết. Tự nhiên nhắc tới Tiểu Tâm thúc lại nhớ đến tên Tiểu Minh. Ta cố mường tượng lại gương mặt hắn nhưng nhất thời không nhớ nổi. Hắn có đôi lông mày vừa đen, vừa dài. Đôi mắt có chút lạnh lùng, ngang bướng nhưng trong trẻo. Đúng rồi trên bàn tay hắn có một vết sẹo. Ta nhìn thấy rất rõ lúc hắn giương cung bắn mấy con gà trong rừng. Thế là tim ta đập thình thịch nhìn vị bạch y nam tử kia tiến vào.

- Quận chúa, người đã khỏe hơn chưa?

Ta gật đầu. Không biết hắn có nhận ra ta không nhỉ? Ta lớn rồi, cũng xinh đẹp rồi. Hồi đó ta cũng muốn hắn nhìn ta như lúc mới gặp ta. Tức là nhìn chằm chằm không ngớt ấy. Cảm giác ấy sao mà khiến ta mong muốn thế. Nhưng tuyệt nhiên là hắn chả nhìn ta như thế lần nào nữa.

- Tại hạ bắt mạch cho người.

Ta đưa tay cho hắn. Ta là Tiểu Du nè, nhận ra ta không? Nhưng giờ ta đang mang thân phận Sa Lan quận chúa, hắn mà nhận ra ta thật thì cũng nguy. Ta cố ý rụt tay lại để hắn phải vươn tay ra thêm. Quả nhiên có một vết sẹo mờ mờ trong lòng bàn tay hắn. Đúng là Tiểu Minh rồi. Hắn lớn thật rồi. Khí chất hơn xưa nhiều. Có cao hơn ta một chút. Da dẻ mịn màng trắng trẻo, ngón tay thon dài mềm mại. Hồi đó ta cũng nhớ là hắn tuấn tú nhưng không ngờ bây giờ lại có thể, phải nói là một mỹ nam tử.

Hắn nhìn vết thương thoa nghệ vàng của ta.

- Ồ, không ngờ quận chúa cũng biết bài thuốc này sao?

- À, ta ở với cha có được học một ít. Người ở chỗ ta hay làm như vậy đấy.

- Quận chúa nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa. Tại hạ sẽ lại thăm người.

Nói thế là hắn định ra về.

- À, đa tạ đại phu cứu giúp. Không biết phải gọi người thế nào?

- Là bổn phận của tại hạ. Tại hạ chỉ là đại phu nhỏ nhoi, không cần quận chúa lưu tâm.

- Ngài thấy ta không xứng được biết tôn danh của ngài à?

- Không dám, không dám. Tại hạ tên thường gọi là Cửu Gia.

- Ngươi trẻ như vậy sao lại gọi là “gia”?

- À là tên người ngoài thường gọi thôi. Sư phụ gọi ta Tiểu Mẫn. Quận chúa thấy tên nào hợp thì cứ gọi vậy đi.

Tiểu Minh? (Minh và Mẫn phát âm gần giống nhau)

Vậy là hắn rồi. Hắn không nhớ ta. Chả lẽ giờ ta lớn lên lại đẹp đến nỗi hắn không nhận ra như vậy? Nhưng mà ta thực sự không dám khẳng định. Tên này hình như là nữ mà? Dù rằng hắn có khí chất nam nhi, đường nét thanh tú nhưng không ẻo lả kiểu nữ nhi. Nhưng chung quy thì hắn vẫn là nữ. Ta hành tẩu giang hồ cả chục năm, giả trang bao nhiêu thân phận rồi, chả lẽ lại không phân biệt được nam nữ? Ta đang hoang mang. Thế cuối cùng hắn là Tiểu Minh à? Thế hóa ra Tiểu Minh ta quen là nữ à?

- Vậy, tại hạ cáo từ.

Ta không giữ hắn nữa. Từ lúc hắn về tâm trạng ta trùng xuống hẳn. Ta đang rối như tơ vò, những tưởng gặp lại Tiểu Minh ta sẽ vui lắm. Chả hiểu sao thân phận của hắn bất nam bất nữ là khiến ta hụt hẫng thế này? Thái Tử đến xem mà ta cũng chả buồn tiếp. Sự vệc hôm đó chắc chắn lại bị che đậy bởi một màn kịch kinh điển nào rồi. Ta chán chả buồn hỏi. Thái Tử thấy ta nằm im re con ve, không nói không rằng vậy tưởng ta giận thật. Cố hết sức bắt chuyện với ta. Lúc sau thấy công sức bỏ ra vô dụng, bực mình đẩy ghế đứng dậy.

Ta nằm được một lát lại thấy hai vị phu nhân đi tới.

- Tiểu muội, muội thế nào rồi. Ta nghe mà kinh sợ quá. Sao tự nhiên lại lật thuyền vậy?

Lật thuyền? Hừ, hóa ra là tình tiết cải biên thành thế này à?

- Nghe nói là đội trưởng của Bạch Hổ đội khinh công phi phàm mới cứu được hai người. Còn tên thái giám không được may mắn như vậy. Mới tìm thấy xác hắn sáng nay.

Ta nhìn hai cái vẻ mặt kẻ đưa người đẩy mà muốn cào cho bọn chúng hai phát. Rốt cục thì ban nãy cũng biết được thân thế của Nhị phu nhân, vốn tên Lưu Sương Ngọc, là cháu gọi Lưu hoàng hậu bằng cô. Hèn gì khí thế khinh người như vậy. Nếu Hoàng Thượng không đột nhiên hạ chỉ liên hôn cho Thái Tử với con gái của Bắc Bình vương, tức là Sa Lan, thì ả đã là Thái Tử phi. Ta đúng mệnh khổ. Vì muốn cứu sư phụ lại vô ngay một ổ lang hùm thế này.

Ta mặc cho hai ả lép ba lép bép một hồi chả thèm nói câu nào. Hai ả chắc đang sung sướиɠ nhìn ta thất thế. Cứ để cho hai ả nhìn. Ta chỉ mong mau khỏe lại để cứu sư phụ. Để người ở đó ngày nào, lòng ta lại như lửa thiêu ngày ấy.

Nói chán chê rồi hai ả cũng xách mông về. Ta nằm nghĩ một chút. Sao vừa hay cái tên Thập Gia cũng có ở đó nhỉ? Bạch Hổ đội thì làm gì bên này? Mà may là hắn cũng tới kịp, không có mà đợi cái lũ thái giám vô dụng kia “bạch, bạch” đạp nước bơi tới thì sáng nay, vớt được cái xác ấy có khi là ta rồi. Nhưng mà cũng tại hắn ta mới bị thương. Thôi coi như có công chuộc tội. Việc hắn đả thương ta, ta xí xóa cho hắn vậy. Còn Tiểu Minh nữa, không nhận ra ta, lại bất nam bất nữ, buồn ghê gớm.

Ta nằm dài trên giường thêm vài ngày, cố vắt óc nghĩ xem phải làm sao mới tiện. Muốn cứu người chỉ còn cách đợi sư phụ bị giải đi ra ngoài thẩm tra mới mong có cơ hội ra tay. Mà ra tay rồi thì làm sao mà thoát khỏi đây? Ta vò đầu bứt tóc hết nửa ngày. Nói thật là từ hồi tỉnh dậy tới giờ, tính khí ta hơi thất thường. Mấy đám nô tài cung nữ tưởng ta bị chấn động tâm lý cứ bàn ra bàn vào. Dung nương cũng tích cực nấu cho ta nhiều món ngon lắm nhưng ta ăn chẳng vô. An Ly và Cẩn Nhi cũng nhìn nhau. Trong đầu ta toàn hiện ra hình ảnh sư phụ đang rữa da, rữa thịt trong lao ngục. Không hiểu người sao lại đâm đầu đi thích sát Hoàng Thượng làm gì. Ông ta nhìn cũng hiền lành, không giống hôn quân. Sao người lại muốn gϊếŧ ông ta?

Đang ngồi đau khổ lại nghe có thái giám truyền vào.

- Cửu đại phu tới.

Tiểu Minh tới rồi. Cuối cùng hóa ra ngày xưa ta thích một cô nương sao? Xấu hổ quá, nhưng y tới ta tự nhiên cũng thấy tươi vui hơn chút xíu. Cứ gác lại cái chuyện hắn bất nam bất nữ, từ từ ta hỏi sau còn bây giờ lo cứu sư phụ trước. Xem ra mình ta không thể cứu sư phụ được, phải có hậu thuẫn. Mà hậu thuẫn phải là người quen đáng tin cậy.

Khi Tiểu Minh vào ta cố ý dò hỏi.

- Tiểu Minh đại phu, nghe nói sư phụ của người y thuật cũng rất cao minh, nhưng có vẻ không hay ở Kinh Thành thì phải.

- Sư phụ tại hạ thích ngao du. Ba hôm trước đã cũng sư tôn tiến lên phía bắc rồi.

Ta nghe xong buồn hết cả người.

- Nhưng mà Trung Thu này người sẽ về. Sư nương và sư phụ được Thân quý phi mời vào cung dự tiệc. Nếu người muốn thỉnh giáo sư phụ ta sẽ có dịp đấy.

Ta nghe lại thấy dào dạt hy vọng. Tiểu Tâm thúc là bằng hữu với sư phụ. Thúc ấy mà biết Hữu Nhân đạo trưởng lâm nạn thể nào cũng sẽ giúp. Vậy là ta phải đợi tới Trung Thu, còn những hơn một tháng nữa.

- Vậy sao, tiểu nữ rất thích y thuật. Nếu có thể được diện kiến sư phụ ngài thì thật là may mắn.

- Ta có thể chuyển lời. Sư phụ ta xưa nay hào sảng, nhất định sẽ đồng ý gặp người.

Thế là xong. Ta cố chờ đến Trung Thu. Mọi việc sẽ diễn ra vào đêm Trung Thu. Giờ thì phải cần có một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ để hôm đó có cơ hội ra tay.

Hôm sau, bảo An Ly dẫn ta đi bách bộ. Nằm nhiều thịt ta cũng muốn rữa ra rồi. Đang thơ thẩn nghĩ cách làm gì để phân tán sự chú ý của Cấm Vệ, ta lại đυ.ng ngay phải tên oan gia. Hắn đi cùng vài tướng lĩnh ngược hướng với ta.

- Mạt tướng tham kiến quận chúa.

Mấy tên tướng lĩnh khác cũng hành lễ theo. Ta cũng đang thắc mắc hôm nọ hắn làm gì bên Đông cung này nên hỏi luôn.

- Hình như tướng quân không hay ở Đông cung, sang đây có việc gì vậy?

- Mạt tướng hội bàn với các đội trưởng khác có chút việc công.

- Vậy sao, vậy các người cứ đi làm việc công, ta không cản đường nữa.

- Quận chúa đi thong thả.

Vậy là hình như bọn chúng định thắt chặt lại an nguy trong Hoàng Thành. Chứ không thì bốn đội Cấm Vệ quân họp bàn cái gì nữa? Xem ra sau này hành sự rất khó khăn. Ta phải chú ý kĩ hơn mới được.

Vừa về đến Huyền Lan các đã thấy nhị phu nhân đợi sẵn.

- Tỉ tỉ tìm muội có chuyện gì phân phó?

- Không dám, quận chúa. Ta chỉ vì Tết Trung Thu năm nay, muốn đến thỉnh giáo muội.

Ngưng một lát ả nói tiếp.

- Trung Thu năm nay Hoàng Thượng thiết yến. Ta và hoàng hậu luôn giúp người tổ chức tiệc. Nhưng giờ muội cũng sắp thành Thái Tử phi rồi. Ta cũng muốn hỏi ý muội một chút.

Hừ, muốn thử thách trí sáng tạo của ta đây mà. Ta không làm thì bị coi là vô lễ, làm không xong sẽ bị chửi là vô năng.

- Ở chỗ muội mỗi khi Trung Thu đều đốt một đống lửa lớn giữa sân. Tất cả mọi người cùng nhau ca hát nhảy múa. Nếu tỉ không ngại, muội có thể dạy tỉ múa vài đoạn.

- Thôi, thôi, ta nghĩ để muội múa thì hay hơn. Coi như bọn ta được mở mang tầm mắt. Muội thấy sao?

- À, muội…không dám múa rìu qua mắt thợ.

- Ta nghe nói trên đường về đây muội từng múa hát cho Cấm Vệ quân xem, khiến bọn chúng khen nức nở.

- Không dám, không dám. Lúc đó cao hứng muốn nhảy múa một lát cho đỡ nhớ nhà thôi.

- Vậy đi, coi như tiết mục ca vũ đặc sắc sẽ do muội đảm nhiệm. Còn làm hoa đăng nữa. Muội có muốn tham gia không?

- Hoa đăng à?

- Hàng năm đều có lễ thả hoa đăng xuống hồ vào tết Trung Thu. Ta và Linh Chi thường chịu trách nhiệm làm hoa đăng.

Hoa đăng, đúng rồi, trời giúp ta.

- Chỗ muội không có nước, không làm hoa đăng. Nhưng mà có làm cái khác, cũng hay lắm.

- Cái gì vậy?

- Làm thiên đăng.

Nhị phu nhân có vẻ lần đầu tiên được nghe, tỏ ra rất thích thú.

- Làm thế nào?

- À, hàng năm đều là người khác làm cho ta chơi nên ta cũng không biết. Tỉ thử tìm hiểu xem.

- Đèn mà cũng bay lên trời được ư?

- Đúng vậy, thảo nguyên rộng lớn cùng lúc có thể thả hàng trăm cái đèn trời. Lúc đó xung quanh sáng rực rỡ thật là huy hoàng vô cùng.

Ả ta nghe ta tả một hồi thì thích thú lắm. Lập tức cáo lui.

Nhìn cái dáng vẻ của ả hân hoan như mình vừa có một sáng kiến tuyệt vời vậy. Thế là con cá đã cắn câu. Ta chỉ còn ngồi chờ kế hoạch từng bước được thực hiện nữa thôi.[/SPOILER]