Chương 7
Khách điếm này không có đại sảnh nhưng được cái khoản sân rất đẹp nằm ngay bờ kênh. Ta sai An Ly và Cẩn nhi chuẩn bị ít tiết mục văn nghệ. Mấy nữ nhân Quy Địa này giỏi nhất chính là ca múa Đoàn thị nữ của ta cũng gần hai mươi người. Ta lệnh cho bọn họ chọn xiêm y đẹp nhất, lấy hết nhạc cụ ra, đêm nay đốt lửa múa hát thật vui vẻ.
Quả nhiên đoàn Cấm Vệ quân hưởng ứng nhiệt tình chỉ có tên Mặt Đanh kia là chả có hứng thú gì cả. Buổi tối ở đây cũng yên ắng. Có mỗi đoàn văn nghệ của ta là tưng bừng một góc kênh. Ca múa chán chê ra rồi. Ta mới nói bên Cấm Vệ quân cũng nên góp vui một chút. Quả nhiên tên Khiêm Vệ rất nhanh nhảu tiến cử ngay chủ tướng của mình. Ai bảo hắn suốt ngày đeo cây tiêu bên hông như vậy. Ngay cả đội Cấm Vệ quân cũng chưa mục sở thị hắn thổi tiêu bao giờ.
Hắn cuối cùng cũng bước ra.
- Mạt tướng bất tài không dám phô trương, mong quận chúa tha lỗi.
- À, đại nhân khiêm tốn quá. Chúng ta múa hát cho các vị xem lãy giờ cũng mệt rồi. Muốn nghe một bản nhạc của Trung Nguyên sao khó vậy? Nẽ lào coi thường người Tây vực chúng ta không đáng để ngươi thổi tiêu cho nghe hay sao?
- Mạt tướng không dám.
- Có gì mà dám với không. Người Trung Nguyên của các ngươi thật ki bo, không hào sảng như Tây vực chúng ta tý lào.
Hắn thấy tình hình có vẻ hơi căng thẳng, cũng bất đắc dĩ rút cây tiêu ra khỏi bao.
- Vậy mạt tướng xin phép.
Hắn thổi một khúc tiêu. Bài này ta biết, sư phụ cũng thích bản này lắm. Gọi là gì nhỉ? “Phiêu vân” Đúng rồi, hẳn là nó. Hồi ngao du qua Tây vực, suốt ngày đi ngồi lạc đà, sư phụ cũng thổi bài này. Ta nghĩ cũng đến lúc ta ra tay rồi. Nghĩ thế là sấn tay áo lên. Cởi bớt áo choàng bên ngoài, ta cũng bước xuống múa một bài. Cái này hồi ở biên cương ta học rồi, lúc đó thấy những nữ nhân trên sa mạc múa thì thấy thích lắm, cũng học theo được vài đoạn, thấy không khó như múa kiếm, động tác mềm mại một chút là được. Lâu rồi không xài tự nhiên cũng thấy hơi ngượng ngượng. Nhưng mà thôi, có cái mạng che mặt này cũng thấy đỡ nhục. Cứ theo tiếng tiêu của hắn mà múa thôi.
Ta cố ý tiếp cận hắn càng gần càng tốt. Nhưng mà cũng không thể lộ liễu quá. Nên đành lúc gần lúc xa, ta múa quanh cái đống lửa một hồi cũng thấy nóng lắm rồi. Hắn thổi gần đến đoạn kết là ta bắt đầu sán lại quay vài vòng rồi vung tay, định là vô ý đυ.ng trúng hắn để hắn đánh rơi cây tiêu là ta nhặt lên xem. Cái này xem ra là phương án tốt nhất. Nếu ta lệnh cho hắn đưa cây tiêu cho ta xem thì coi như lộ liễu quá. Nghĩ là làm liền. Nhưng khổ thân ta hôm đó mới ăn có sáu cái bánh bao, múa có mấy vòng đã hoa hết quả mắt. Lúc tiến lại phía hắn không cẩn thận vướng ngay mấy cây củi vụn trượt chân ngã ngửa ra đằng sau. Vừa định thi triển thân pháp thì chợt nhớ mấy chục cặp mắt Cấm Vệ quân đang nhìn ta, thế là đành cắn răng thuận theo tự nhiên vậy. Khổ cho cái thân khi không lại bị ngã bầm dập.
Chỉ nghe “soạt” một cái đã thấy cánh tay hắn vươn ra đỡ ta. Đúng là trời giúp, ta chỉ chờ có thế là là với luôn tay kéo cây tiêu của hắn. Mà tay ta với nhanh quá giật luôn cả cái mạng che mặt xuống. Lúc dừng lại đã thấy mặt ta và mặt hắn cách nhau có vài phân. Ta không biết lúc đó có phải nhảy nhiều quá không mà tự dưng máu nóng dồn lên. Ta phản ứng ngay tức thì.
- To gan!
Lập tức hất hắn ra và phang ngay một cái bạt tai vô mặt hắn. Cây tiêu rơi “keng” trên nền sân lát đá.
Hắn biết hắn phạm tội vô lễ lập tức quỳ phục xuống, cúi gằm mặt.
- Mạt tướng biết tội.
Mấy chục Cấm Vệ quân thấy hắn quỳ xuông lập tức quỳ theo, không dám thở mạnh.
- Xin quận chúa bớt giận.
Ta thấy mình lúc đó cũng oai ghê. Vậy là xem ra cái danh Bắc Bình vương của ông cha hờ của ta cũng khí thế lắm. Bọn chúng cũng không dám làm phật ý ta.
An ly, Cẩn Nhi tức tốc chạy tới chỉnh lại xiêm y cho ta.
- Nô tài to gan, mặt của quận chúa cũng dám nhìn. Nữ nhân Quy Địa chỉ để cho phu quân mở mạng che mặt. Ngươi có biết đã phạm tội gì không hả?
Hắn cứ cúi gằm mặt xuống xem ra rất đau khổ. Ta thấy cũng tội nghiệp bèn lấy tay hích khẽ An Ly rồi liếc cây tiêu. Cô ta cũng hiểu ý, nhặt cây tiêu lên đưa ta.
- Không sao không sao, hiểu nầm thôi. Sự cố ngoài ý muốn. Ban lãy nà Thập Gia cứu ta, nà ta vô nễ đánh người. Xin nỗi, xin nỗi. Tiêu của ngươi đây, thổi hay nắm. Khi lào về Hoàng Thành ta sẽ bẩm thánh thượng ngươi có công hộ giá, sẽ không nàm khó ngươi.
Lúc này mới nghe tiếng mấy tên Cấm Vệ quân thở hắt ra. Tên Thập Gia đưa hai tay đỡ tiêu mà mặt cúi gằm.
- Quận chúa khoan dung, mạt tướng hổ thẹn không bằng.
Ta cũng chỉ ậm ừ cho qua rồi đánh bài chuồn, cứ đứng trước mặt hắn thế này làm ta thấy bồn chồn thế nào. Đến khi về phòng rồi mới nghĩ lại, đúng là họa phúc trùng phùng. Nhìn được cây tiêu lại để hắn biết mặt mình. Thế này tẩu sao được. Nhưng mà ta cũng thu hoạch được rồi. Cây tiêu ấy quả giống y chang cây tiêu của sư phụ, khác mỗi bốn chữ “Thiên ngoại hữu thiên”.
Vậy có khi chủ nhân cây tiêu không phải Hữu Nhân đạo trưởng.
“Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”. Câu này sư phụ lúc nào cũng nhắc nhở ta. Làm người phải khiêm tốn, bể học vô biên, núi cao có núi cao hơn, không bao giờ được tự đắc. Đạo hiệu của người cũng từ đó mà ra. Vậy cây tiêu ấy có khi nào của đồng đạo sư phụ không nhỉ? Dù sao cũng phải vào Hoàng Thành, đảo qua Đại Hình Ty một chuyến mới rõ được. Hy vọng tên ăn hại kia đã đến được Dương trấn, gửi được thư cho sư phụ ta. Chỉ cần sư phụ ở Nga Mi sơn thật ắt biết ta đang đến Kinh Thành, người báo một tin an bình là ta sẽ chuồn luôn.
Đoàn người ngựa của ta đi liên tục mấy này liền. Đến sáng sớm ta đang nằm lơ mơ trên xe đã nghe âm thanh truyền tới.
- Tới Kinh Thành rồi!
Nghe xong tinh thần đám hộ vệ có vẻ phấn chấn hẳn. Còn ta thì tiu nghỉu, vậy là đi qua Dương trấn lúc nửa đêm rồi. Cứ tưởng tên Thập Gia kia cho nghỉ chân ở đấy là ta chuồn về thăm cha mẹ một lát, không ngờ hắn quất ngựa đi thẳng, ta chả thể nào chuồn ra khỏi xe được.
Đi chưa tới một canh giờ đã nghe tới Hoàng Thành. Ta ngó ra một cái thấy đã có một hàng thái giám, cung nữ dàn ra đón tiếp. Có một tên ăn mặc chỉnh chu nhất ngồi trên ngựa trắng. Xa quá nên ta không rõ mặt nhưng xem ra cũng anh tuấn, có phong thái vương giả. Đây chắc chắn là Thái Tử. Sa Lan sẽ phối hôn cho hắn. Thế này ta cũng thầm tiếc cho các ả Sa Lan kia. Khi không bỏ cả Thái Tử Trung Nguyên, chạy theo cái tên như hùm như sói kia làm gì. Đám thị nữ đỡ ta xuống. Ta bước được vài bước đã thấy hắn tới trước mặt.
- Quận chúa đi đường xa vất vả, mời lên kiệu nghỉ ngơi trước.
Ta cũng ngoan ngoãn đi theo. Cái kiệu khiêng độ khoảng chưa tới nửa canh giờ thì đến nơi. Ta bước chân xuống chỉ đọc được hai chữ Đông cung. Vậy là ta ở chung với tên Thái Tử. Cung nữ dẫn ta đến Huyền Lan các. Xem ra cũng có vẻ nể mặt ta, cho sửa sang lại cung điện đàng hoàng đón tiếp. Mấy phần tiếp theo thì nghe mấy bà nương già trong cung nói qua quy tắc, ta buồn ngủ quá nghe câu được câu không. Cuối cùng ta đi tắm rửa, định ngủ một cái lại bị dựng dậy. Nói ta phải chuẩn bị đi gặp thánh thượng. Thế là ta lại lếch thếch đi theo đám cung nữ ra ngoài.