Mười ba năm thấm thoắt trôi qua, Lâm gia giờ tuy không được mười phần hưng thịnh như trước nhưng trong nhà yên bình, cũng có của ăn của để, tiền kinh doanh được từ y quán cũng kha khá, không lo thiếu ăn thiếu mặc. Các tiểu thư trong nhà lần lượt đi lấy chồng hết, còn mỗi Cửu Gia và Thập Gia vẫn tung hoành ngang dọc Kinh Thành không ai không biết tiếng. Lâm thừa tướng lấy tuổi già sức yếu cáo quan từ chức. Gia quyến vẫn lưu trong Kinh Thành. Cửu Gia, Thập Gia giống nhau từ hình hài đến tính cách. Cửu Gia thân nhi nữ nhưng lúc nào cũng ăn mặc như con trai cùng Thập Gia đi khắp nơi, bày đủ trò chọc phá mọi người. Ai ai cũng không dám động vào hai cậu con trời này. Riêng cái thẻ bài Lâm gia thôi cũng khiến họ sợ khϊếp vía cái danh gia vọng tộc này. Lâm thừa tướng thấy hai đứa con của mình lớn rồi lại lêu lổng thế này thì thực là không yên thân chút nào, bèn gọi Tứ tiểu thư lại bàn chuyện. Trong nhà tứ, ngũ, lục, thất, bát tiểu thư đều là con nhị phu nhân. Nhưng luận về tài sắc và học vấn thì Tứ tiểu thư có phần trội hơn cả. Tính tình cũng không nhu mì như các chị em khác, có phần giống ông ngoại vốn là một danh tướng nên rất mạnh mẽ, không cam chịu phận nhi nữ cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Mười năm trước sau khi đi ngao du với Dương sư phụ về đã lấy Lạc Tâm, đại sư huynh của mình làm chồng. Nay nàng đang có mang đứa con thứ hai nên về nhà ngoại tĩnh dưỡng.
- Uyển Quân, ta thấy trong các chị em, con là người có chính kiến nhất. Con xem hai muội, đệ của con như vậy thì phải làm sao đây.?Chúng tư chất thông minh. Hoàng lão sư cũng nói với ta, chúng tinh thông kinh thư, sử lược, thơ từ ca phú đều biết cả. Ngay cả Dư sư phụ cũng nói chúng là kì tài luyện võ, kiên trì luyện tập ắt lập nên công trạng. Nhưng bọn chúng tính tình thích bay nhảy, không chuyên tâm vào gì cả. Con nói xem, ta phải làm sao? Ta già rồi, cái đại gia đình này chỉ có thể để chúng nó tự thân gánh vác, nhỡ mai mốt ta có về trời mà chúng vẫn thế này thì biết ăn nói thế nào với tổ tông?
- Phụ thân, Quân nhi thấy người lo lắng nhiều rồi. Quân nhi mười lăm tuổi bái sư, mời sáu tuổi rời khỏi nhà đi chữa bệnh khắp chốn. Năm mười bốn cũng như chúng bây giờ thích tự do bay nhảy nhưng rồi người xem, cũng đâu vào đấy mà.
- Con là người có ý chí mạnh mẽ, nói được làm được. Còn chúng nó, suốt ngày cứ thích lêu lổng như vậy thật là không hay chút nào.
- Xem ra phụ thân cũng có ý rồi nên mới gọi Quân nhi nói chuyện phải không?
- Cuối cùng là con hiểu ta. Ta xem với tính cách của Uyển Mẫn, nó cũng không chịu cảnh khuê phòng đâu, chi bằng cho nó theo con học thuốc. Hai tỉ muội con thân thiết chắc chắn con nói nó sẽ nghe.
- Vâng, con sẽ dốc lòng.
- Còn Chấn Minh, nó tính tình ương bướng, nếu không có roi sắt ắt khó thuần phục tính khí của nó. Ta định giao nó cho ngoại tổ phụ của con. Nguyên tướng quân nay cáo lão về quê rồi. Ta sẽ đưa nó đến gặp ông ấy. Nguyên tướng quân vốn là kì tài luyện võ, hơn nữa cốt cách kiên cường, ta tin nó sẽ có tương lai khi theo ông ấy.
- Phụ thân, quê ngoại xa như vậy, cho nó đến đó thật thiệt thòi. Thập đệ xưa nay vốn được cưng chiều, có gì được nấy. Nay phải về với ngoại tổ phụ thật chẳng khác nào khiến nó chịu cực hình.
- Nam nhi phải rèn giũa mới nên người. Ta quyết vậy cũng là muốn tốt cho nó. Nó trưởng thành ắt hiểu khổ tâm của ta. Mùa thu ta sẽ đưa nó đến quê ngoại con.
- Vâng phụ thân.
- Ừ, vậy ta cũng yên tâm. Cứ từ từ đừng nói với các mẹ của con vội. Các bà ấy vốn cưng chiều hai hài tử này thể nào cũng cản ta cho xem.
- Vâng. (cười)
Hai người không biết rằng cách đó ba dãy nhà, nhị vị đại gia của gia đình họ Lâm đang làm chấn động cả chợ.
- Tỉ! Mau xuống thôi, chúng ta trèo cao quá rồi.
- Đệ sợ thì cứ xuống, ta không tin chúng ta không thắng được tên mặt Cá Trê kia.
Rốt cuộc là hai đứa trẻ trèo lên mái của Tam Đình viện khiến đám người trong chợ bu lại xem.
Phía bên kia một tên nhóc mặt giống cá trê thật cũng đang bu theo. Cả ba đứa trẻ đều đứng chênh vênh trên mái nhà.
- Tỉ, đệ nhà ngươi nhát thì đừng có ra vẻ. Quả cầu kia ta thắng chắc rồi. Mau chuẩn bị mà chui qua háng ta đi.
- Có mà ông nội nhà ngươi chui qua háng ta ấy.
Tiếng Cửu Gia không thua kém đáp lại. Vài khắc trước, tỉ đệ nhà họ Lâm đang chơi đá cầu với đám trẻ trong Kinh Thành. Tự nhiên có một đám choai choai khác đến gây sự. Cửu Gia tức khí tung luôn vài quyền khiến mấy tên kia lăn đùng ra. Chúng về gọi ngay đại ca mặt Cá Trê ra ứng cứu. Tên mặt Cá Trê này võ công cao hơn, đánh cho hai tỉ đệ kia thua mất mấy quyền. Cửu Gia tức khí liều mạng xông vào. Hắn ỷ có khinh công, đá bay quả cầu lên mái nhà rồi thách thức, ai lấy được cầu trước thì thắng, thua phải chui qua háng kẻ thắng. Đương nhiên là Cửu Gia đâu có chịu thua. Cũng vận khí nhảy lên. Rốt cục khinh công không giỏi, mất thăng bằng trên mái nhà, chả mấy chốc trượt theo đà rơi xuống.
- Á, á, á!
Mọi người thấy trước mắt hai đứa trẻ rơi xuống rồi không kịp làm gì chỉ biết hét ầm ĩ. Đúng lúc đó một cái bóng vụt qua cứu được hai người. Sau khi đáp hạ xuống đất, thấy tên mặt Cá Trê cũng đáp xuống.
- Sư phụ!
- Nghiệt đồ to gan, mới để ngươi lại Kinh Thành mấy ngày mà ngươi đã gây chuyện.
Xong, lão cũng quay sang phía hai tỉ đệ nhà họ Lâm, thấy bàn tay hai người đều chảy máu, chắc do ban nãy ngã xuống cùng bị mảnh ngói cứa vào. Lão điểm huyệt cầm máu rồi nói.
- Hai ngươi nếu không có bản lĩnh, không nên nhận lời thách thức của kẻ khác. Sinh mạng là do cha mẹ ban cho, không được tùy ý đem ra đùa giỡn.
Nói xong cũng cáo biệt. Tên Cá Trê cũng chạy theo luôn. Hôm đó hai tỉ đệ ăn một trận no đòn. Tam vị phu nhân nhìn lão gia nộ khí xung thiên mà không dám cản một câu nào, chỉ biết ngậm ngùi nhìn hai đứa trẻ chịu phạt.
- Quân nhi, con thấy không? Ta đã nói mà. Từ ngày mai tách chúng ra, không thì đại họa này không ai gánh nổi đâu.
- Vâng, phụ thân.