Không Cẩn Thận Khiến Nam Chính Cong Mất Rồi

Chương 6

Thư phòng.

Khi gia tướng bước vào, Lương Đoan đang chăm chú chép tấu chương.

"Người đã được thả theo lệnh thế tử."

Lương Đoan nhíu mày, khẽ hỏi: "Cái mùi gì vậy?"

Gia tướng lùi về phía cửa, đáp: "Hồi thế tử, hắn cố gắng chạy trốn nhưng ngã vào thùng rác, thuộc hạ vớt lên nên dính chút mùi."

Lương Đoan trợn mắt, quạt tay xua đi mùi khó chịu trước mũi: "Hỏi ra được gì không?"

Gia tướng cung kính đáp: "Đúng như lời thế tử phi, bọn họ thực sự không xảy ra chuyện gì. Thế tử phi thậm chí còn cự tuyệt hắn nhào vào lòng, vì chuyện đó mà hắn khóc cả đêm."

Tay Lương Đoan khựng lại, ngẩng đầu: "Ngươi nói Chung Tuyết cự tuyệt hắn?"

Gia tướng gật đầu: "Đúng vậy. Hắn còn nói thế tử phi cự tuyệt là vì..."

Lương Đoan nhíu mày, giọng mất kiên nhẫn: "Có chuyện thì nói mau, đừng vòng vo!"

Gia tướng vừa chắp tay vừa khom người: "Bởi vì thế tử phi... không cử!"

Tay Lương Đoan run mạnh, nét bút vừa viết suýt làm rách tấu chương.

Lương Đoan đặt bút xuống bàn, xoa trán, im lặng một lúc rồi với tay cầm một chiếc bánh hoa quế ấm áp, cho vào miệng.

Trương quản gia bước tới, rót trà. Miếng bánh còn chưa kịp nuốt xuống, hắn đã nghe Trương quản gia nói: "Chiếc bánh này là do thế tử phi sáng nay mua, không biết thế tử thấy hương vị thế nào?"

Lương Đoan sững lại, vẻ mặt như gặp phải chuyện hoang đường: "Hắn mua?"

Trương quản gia gật đầu: "Đúng vậy. Thế tử phi mua hai đĩa, còn đặc biệt sai người mang một đĩa tới cho ngài."

Bánh hoa quế này là loại mà Lương Đoan thích nhất từ nhỏ, từng được miêu tả chi tiết trong sách: lớp vỏ được phủ đường trong suốt, mềm mại, ngọt thanh, thơm mùi hoa quế, ăn vào lưu hương mãi. Nhưng lần này, Chung Tuyết mua bánh không phải vì Lương Đoan, mà là cho chính mình ăn. Mang đến chỉ là tiện tay.

Đúng lúc này, hệ thống vang lên trong đầu cậu:【Chúc mừng ký chủ, hình tượng giá trị +5, đạt được danh hiệu ——[Nhân mô cẩu dạng]. Khi đeo danh hiệu này, người khác lần đầu gặp ký chủ sẽ có ấn tượng "người đứng đắn nhưng chẳng đáng tin." Xin hỏi có muốn đeo không?】

Chung Tuyết đen mặt: "Không!"

Về việc giá trị hình tượng tăng lên, cậu đoán chắc là nhờ đĩa bánh. Chung Tuyết còn tính toán, nếu mỗi ngày mang cho Lương Đoan một đĩa bánh, chỉ cần bốn ngày là giải trừ OOC.

Nhưng vừa nghĩ vậy, hệ thống đã lên tiếng dội gáo nước lạnh:【Ta đã nhắc từ trước, số điểm tăng thêm còn tùy thuộc vào tâm trạng của vai chính, không phải cứ cộng thẳng là được.】

Chung Tuyết bất mãn ăn thêm một miếng bánh: "Chẳng lẽ nghĩ một chút cũng không được? Lỡ đâu thành công thì sao?"

【Ngươi cứ nghĩ, nhưng đừng nói ra. Nếu không nói, ta sẽ không nghe thấy, cũng không cần đả kích ngươi.】

Cậu nghẹn họng, rót một ngụm trà rồi vỗ ngực: "Thống nhi, để ta nói lý. Ngươi tiếp nhận tín hiệu sóng não, còn ta, mỗi khi nghĩ chuyện gì, sóng não tự nhiên phát ra. Ngăn cản được hay không là do ngươi, vậy nên xét cho cùng vẫn là lỗi của ngươi."

Sau màn tranh cãi nửa tiếng, Chung Tuyết mệt đến nỗi bỏ luôn bữa trưa, trèo lên giường đánh một giấc.

Sau khi tỉnh dậy, cậu lôi từ dưới sàn nhà ra một quyển đông cung. Còn chưa kịp mở ra, cậu đã thấy má trái Thúy Nhi hằn rõ năm dấu tay. Hỏi ra mới biết, lúc đi mua bánh, Thúy Nhi vô tình giẫm lên vạt áo của Lưu mỹ nhân và bị nàng ta tát ngay tại chỗ.

Lưu mỹ nhân là một trong các trắc thất của Lương Đoan, tính tình kiêu căng, nóng nảy. Trong phủ ngoài nàng ta còn có một Sở mỹ nhân chuyên thích xem náo nhiệt. Nhưng dù cả hai đều là mỹ nhân khuynh thành, Lương Đoan lại chưa từng động vào họ, y như hòa thượng trong chùa.

Với một người chồng lạnh nhạt như vậy, dù Lưu mỹ nhân có giỏi giang đến đâu, cũng chẳng có chỗ để dụng võ. Bị dồn nén quá lâu, tính tình nàng ta mới ngày càng thất thường, chuyện này Chung Tuyết hiểu được.

Cậu đến Thính Vũ Hiên xin hai quả trứng gà nóng, bọc vải rồi đưa cho Thúy Nhi chườm má. Nhưng vừa làm xong, đã có người tới báo rằng Lưu mỹ nhân muốn gặp.

Thúy Nhi vừa nghe tên "Lưu mỹ nhân," cả người run lên bần bật.

Vừa bước ra sân, ánh mắt Chung Tuyết đã dừng lại trên đám cải trắng vừa gieo. Đống rơm cậu dùng để che chắn đã bị ai đó xốc tung, để lại khu đất trống trơ trọi: "Ai dám phá đám rơm của ta?"

Hạt giống non yếu, vừa gieo không thể để trơ đất, cần phải dùng rơm để bảo vệ. Khu đất này tuy nhỏ, nhưng tất cả đều do Chung Tuyết tự tay làm. Vậy mà giờ đây nó tan tành, khiến cậu lửa giận bùng lên.