Không Cẩn Thận Khiến Nam Chính Cong Mất Rồi

Chương 3

Chung Tuyết: “…”

【Hữu nghị nhắc nhở: Hệ thống có giới hạn OOC.】

Tim Chung Tuyết đập thình thịch: “Sẽ không bao gồm... phương diện kia chứ?”

Nguyên chủ Chung Tuyết cũng là gay, nhưng là công.

【Hệ thống cười lạnh: Ngươi đúng là ngây thơ. Đương nhiên chỉ có mỗi phương diện đó.】

“Vậy nếu lỡ vi phạm thì sao?”

【Hệ thống ha hả: Ngươi sẽ chết ngay tại chỗ.】

Chung Tuyết bọc chặt áo khoác, đầu óc hỗn loạn.

【Hệ thống: Ngươi đừng bày ra vẻ mặt như cha mẹ vừa mất. Không cần lên giường với ai cũng được. Hơn nữa, hệ thống của chúng ta đều có giới hạn và tiết tháo, đặc biệt mở cho ngươi một chỉ số mới – “Hình tượng giá trị.” Giá trị này không có giới hạn, có tính đa dạng, chi tiết cụ thể không cần nói thêm. Chỉ số này gắn liền với cảm xúc của vai chính. Ban đầu là 0, trong quá trình tương tác, chỉ cần vai chính có cảm xúc tích cực với ký chủ, giá trị sẽ tăng. Ngược lại, nếu cảm xúc của vai chính là tiêu cực, hình tượng giá trị sẽ bị trừ đi. Một khi giá trị này âm, ký chủ sẽ lập tức bị truyền tống về thế giới cũ. Nếu đạt 50 điểm, tính năng – (sóng điện thanh) “Giải trừ OOC” – sẽ được kích hoạt.】

Chung Tuyết nghe xong, đầu như muốn nổ tung: “凸(艹皿艹), cái tín hiệu quái quỷ gì đây?”

【Hệ thống: Vừa mới nâng cấp xong, tín hiệu chưa ổn định.】

Chung Tuyết trợn trắng mắt, quấn chặt áo khoác quanh người. Đột nhiên, một mùi thuốc nồng nặc phả vào mũi, ngay lập tức, cơn đau dữ dội truyền đến từ bụng dưới, như thể bị vũ khí sắc bén rạch qua một đường.

Cậu đưa tay sờ bụng, nhưng không hề thấy dấu vết tổn thương.

Đi được hai bước, cơn đau càng mạnh, cuối cùng cậu không chịu nổi, ôm bụng quỳ rạp xuống đất.

【Hệ thống: Cộng cảm trình tự kích hoạt hoàn tất.】

Chung Tuyết lăn lộn đau đớn, vừa thở hổn hển vừa hỏi: “Cộng cảm trình tự? Là cái quỷ gì vậy?”

【Hệ thống: Nghĩa là khi vai chính bị thương, ngươi cũng cảm nhận nỗi đau đó. Ta nhắc nhở, hiện tại chỉ mở 50% cộng cảm, vậy nên ngươi nên cảm ơn ta.】

50% đã đau thế này, Lương Đoan lúc đó làm sao không đau chết? Chung Tuyết thầm nghĩ.

Hai phút sau, cơn đau ở bụng dần biến mất, hầu như không còn cảm giác gì.

Ngồi bệt dưới đất, Chung Tuyết xoa bụng, thở phào: “Không đau nữa rồi!”

【Hệ thống: Vừa rồi chỉ là thử nghiệm, dùng số liệu lần bị thương gần nhất của vai chính làm thí nghiệm. Thí nghiệm thành công, tính năng “Cộng cảm công năng” chính thức khởi động.】

Lần bị thương gần nhất? Chung Tuyết nhớ lại, đó chắc là lần Lương Đoan đối mặt với Lương Vương.

Lần đó, Lương Vương đã đâm Lương Đoan một kiếm chí mạng. Cũng từ khoảnh khắc ấy, Lương Đoan bước vào con đường báo thù ngược tra, đầu tiên là vạch trần gian tình và đâm nguyên chủ, sau đó là đại chiến sa mạc tiêu diệt Lương Vương. Tiếp đó, hắn tranh quyền đoạt thế, dùng mọi âm mưu đoạt lấy Đại Chu giang sơn và nhất thống thiên hạ.

Nhưng cũng chính nhát kiếm đó, đã gϊếŧ chết hoàn toàn thiếu niên ôn hòa lễ độ năm nào.

Vương phủ biệt viện, thư phòng.

“Bẩm thế tử, chúng ta rời đi rồi, nhưng thế tử phi đã nhặt lại chiếc áo khoác ngài cố tình bỏ lại.”

“Chiếc áo khoác đó có mùi thuốc quá nặng, ta không muốn nữa nên mới vứt!” Lương Đoan cau mày, dưới ánh nến trên bàn, hắn trừng mắt nhìn gia tướng đầy hung dữ.

Gia tướng vội vàng sửa lời: “Đúng đúng, chiếc áo đó không chỉ nặng mùi thuốc, mà còn cũ nát bung chỉ. Ngài vứt nó là chuyện đúng đắn!”

Thấy sắc mặt Lương Đoan dịu đi, gia tướng thở phào, lau mồ hôi và nói tiếp: “Sau đó, hắn quấn áo khoác ngài rồi lăn lộn vài vòng trên đất.”

Thân hình Lương Đoan khẽ chấn động, suýt làm rơi cây bút trên tay.

“Sau đó... hắn còn ôm áo khoác của ngài...” Gia tướng gãi đầu, cười gượng hai tiếng.

Lương Đoan nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lạnh: “Ngươi cười cái gì? Không nói thì cút!”

Gia tướng hoảng hốt, vội vàng cao giọng: “Thế tử phi ôm áo khoác của ngài rồi vuốt ve, còn làm rất nhiều chuyện... khó nói!”

Lương Đoan sững sờ, tay run mạnh suýt làm đổ giá nến.

"Hắt xì!" Chung Tuyết dụi mũi, đưa chân ngâm vào chậu nước ấm. Hơi ấm từ gan bàn chân lan tỏa khắp người, cậu quay sang tỳ nữ dặn: "Cái áo khoác đó cứ để đó, ngày mai ta tự giặt."

【Hệ thống: Vừa nhìn thấy cái áo khoác đó, ta lại nhớ tới ngươi vừa rồi làm bao nhiêu chuyện kinh tởm.】

Chung Tuyết: "Ta bị ném ra đường lớn như vậy, dùng áo khoác của hắn lau mũi thì đã làm sao?"

【Hệ thống: Lau thì cứ lau, ngươi run rẩy như Parkinson làm gì?】