Hai bạn nữ dìu cô đến phòng y tế đã quay lại học thể dục.
Cô đang nghĩ xem làm thế nào để công lược Vu Lý.
Thật ra, công lược Vu Lý cũng không khó.
Cô ấu trĩ ngây thơ của ngày ấy có thể đoán xem Vu Lý có thích cô hay không vô số lần. Nhưng nhìn bằng ánh mắt của người trưởng thành, 99% là có hảo cảm(*), nhưng có lẽ cũng chỉ dừng lại ở mức hảo cảm.
(*) Hảo cảm: Cảm giác hài lòng hoặc thích đối với người hoặc vật. (Bạn nào đọc công lược chắc cũng quen rồi nhưng mình sẽ chú thích lại cho mấy bạn chưa biết nhé.)
Vu Lý kỳ thực đã từng mập mờ tỏ tình với cô, nhưng cô không tin sẽ có người thích mình, hơn nữa cô lại coi trọng việc học hơn.
Nếu thật sự thích nhau, vậy thì hoàn toàn có thể đợi đến khi tốt nghiệp rồi ngọt ngào ở bên nhau. Vừa không chậm trễ việc học, lại vừa được yêu đương, tốt biết mấy?
Đáng tiếc, không còn sau này nữa. Cậu ta đã không kiên quyết lựa chọn cô.
Hình như cậu ta... chỉ thích cô trong một khoảng thời gian rất ngắn.
"Tôi không có phần thưởng nào sao? Ví dụ như gầy đi, trắng lên, thông minh hơn chẳng hạn?" Cô chợt nảy ra ý tưởng hỏi hệ thống chết tiệt kia.
【 Không có 】
Hệ thống trả lời rất dứt khoát.
Lý Kỳ Kỳ chán nản, chỉ muốn chửi tục. Trò chơi như vậy thì có gì thú vị chứ?
Tất cả đều phải dựa vào bản thân mình sao?
Chỉ dựa vào hình tượng cô nàng vừa béo vừa đen bây giờ ư? Lạc quan cùng lắm cũng chỉ như này thôi.
Lý Kỳ Kỳ hoàn toàn không còn tâm trạng đi học.
Cô quay lại khu dạy học, đến văn phòng xin nghỉ cả buổi chiều với giáo viên chủ nhiệm.
Vừa hay mai là thứ Bảy, cô không phải đi học.
Học sinh lớp 9 sắp tốt nghiệp đáng thương, một tuần chỉ được nghỉ một ngày. Tối thứ Bảy là kết thúc kỳ nghỉ ngắn ngủi.
Sau khi mượn điện thoại của giáo viên chủ nhiệm gọi mẹ đến đón, cô quay lại ký túc xá thu dọn đồ đạc. Kỳ thực cũng không có gì cả... chỉ có một chiếc điện thoại nắp gập nội địa màu trắng nhỏ xíu của cô.
Bên trong có nhạc cô tải về, và những bức ảnh tự sướиɠ chất lượng thấp.
Mẹ Lý Kỳ Kỳ vừa hay tan làm buổi trưa, liền lái xe đến đón cô.
"Con không sao chứ? Cảm hay say nắng vậy? Vẫn đi học được không?"
Mẹ Kỳ Kỳ luôn rất nghiêm khắc với việc cô có đi học được hay không.
Lý Kỳ Kỳ vừa mở cửa xe, ngồi xuống. Mẹ Kỳ Kỳ đã hỏi dồn dập xem cô có khỏe lại chưa.
"Con yếu lắm." Lý Kỳ Kỳ giả vờ thở thoi thóp trên ghế phụ.
Mẹ Kỳ Kỳ đành thôi, từ bỏ ý định ác độc bắt cô tiếp tục đi học.
Bà thả Lý Kỳ Kỳ ở cổng sau của khu chung cư, dúi cho cô mười đồng bảo tự lo bữa trưa rồi quay lại đi làm.
Lý Kỳ Kỳ chuyển đến nhà mới vào năm nhất đại học.
Cô năm lớp 9 vẫn sống trong khu chung cư cũ kỹ, phải leo cầu thang bộ.
Lý Kỳ Kỳ chợt nhìn thấy tòa nhà quen thuộc, bỗng cảm thấy thật hoài niệm.
Sau khi leo lên tầng sáu, thở hổn hển, Lý Kỳ Kỳ không còn hoài niệm nữa, đây là hình phạt gì thế này!
Lúc này cô rất nhớ ngôi nhà mới sáng sủa có thang máy của mình. Oái oăm thay, nhà mới của cô bây giờ vẫn là một bãi đất trống còn chưa xây. Cô nhớ nhà khi đang ở nhà.
Lý Kỳ Kỳ lục lọi trong cặp sách hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy chìa khóa dưới đáy cặp, mới vào được nhà.
Trong nhà chỉ có một mình cô. Ba mẹ đi làm, em trai đi học.
Cô mở cửa phòng mình — là chiếc giường tầng bằng gỗ màu hồng quen thuộc, tầng dưới trải chiếu trúc dành cho mùa hè.
Lý Kỳ Kỳ nằm xuống, cảm giác quen thuộc lại xa lạ dâng lên trong lòng.
Cô nằm trên giường một lúc lâu mới dần hồi phục lại.
Lý Kỳ Kỳ hồi phục xong đi vào nhà vệ sinh, soi chiếc gương duy nhất ở trong nhà.
— Tốt lắm, rất xấu. Xấu đến mức dường như chẳng có gì đặc biệt. À, được cái rất trẻ.