"Thế sao em không đi đăng ký đi?" Chu Hải cũng không hiểu Chu Duệ đang định làm gì.
"Anh cả, nhà mình có bốn người con, chỉ mỗi mình em phải đi, thì em cảm thấy uất ức buồn tủi dữ lắm."
Vừa nói, Chu Duệ vừa đặt tay lên ngực, làm ra vẻ rất khó chịu.
Bà cụ nhà họ Chu trừng mắt nhìn cô: "Rốt cuộc mày muốn gì?"
"Nhìn mà xem, anh cả, chị hai, em út của con đều có việc làm, các người đã tốn bao nhiêu tiền cho họ.”
“Con chỉ cần một nửa số tiền mà các người đã bỏ ra cho việc của họ như vậy cũng không quá đáng chứ?"
"Chị nói cái gì?" Chu Tiểu Bảo là người phản ứng đầu tiên, cậu ta chưa có việc làm, sao lại đòi tiền của cậu ta?
"Là đưa tiền chứ sao." Chu Duệ chớp mắt với cậu ta.
"Mày nằm mơ à!" Bà cụ cũng nổi đóa.
"Bà ơi, sao bà có thể nói cháu như vậy được? Cháu cũng là cháu ruột của bà mà. Bà thương chị hai thì cũng phải thương cháu chứ? Cha, cha thì sao?"
Trọng điểm vẫn là Chu Thủ Dân, vì dù bà cụ có quyền uy thế nào thì cũng phải nghe lời con trai, Chu Duệ biết rõ điều này.
Chu Thủ Dân giữ nét mặt lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc.
Khi thấy Chu Duệ nhìn mình, ông cất giọng lạnh nhạt:
"Con xuống nông thôn, cha và mẹ đã chuẩn bị sẵn phiếu thực phẩm, phiếu vải và 100 đồng cho con."
Chờ một lúc nhưng ông không nói thêm gì nữa. Chỉ có chừng đó, Chu Duệ dĩ nhiên không hài lòng.
Chỉ riêng việc cha cô lo cho ba công việc đã tiêu tốn hàng ngàn đồng, mà sao đến lượt cô lại chỉ có 100 đồng?
"Cha, con không muốn đi nữa. Một trăm đồng thì ăn được mấy bữa?"
"Cái đồ mất dạy này!" Chu Thủ Dân tức giận, đứng dậy định tát Chu Duệ.
"Cứ đánh đi, đánh mạnh vào.”
“Nếu hôm nay cha dám đánh con, con sẽ đến nông trường tìm lãnh đạo của cha.”
“Tại sao chứ? Tại sao lại là con phải xuống nông thôn? Theo lẽ thường, phải là anh cả và chị hia. Con sẽ nói cho họ biết, cha vì không muốn để con cái xuống nông thôn nên đã chạy chọt cho họ việc làm, mà đây cũng không phải lần đầu cha không làm gương rồi."
Chu Duệ không hề sợ hãi, còn kênh kênh cái mặt lại gần.
Chu Thủ Dân giơ tay lên nhưng rồi lưỡng lự, đánh không được mà không đánh cũng không xong.
"Chu Duệ, em đang có ý gì?" Chu Hải nhíu mày, không đồng tình nhìn cô.
"Anh cả, chị hai, chẳng lẽ hai người hưởng hết mọi thứ tốt đẹp, còn để em xuống nông thôn chịu khổ sao? Nếu đã để em đi thì em cũng phải có cái gì lo cho bản thân của mình chứ?" Chu Duệ chớp mắt ngây thơ nói.
Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của Chu Thủ Dân: "Cha, cha mau quyết định đi. Cứ chần chừ, có khi phải đợi đến ngày mai mới đăng ký được, mà lúc đó mọi người trong khu lại bàn tán về cha nữa đó."