Từ Mạt Thế Xuyên Vào Niên Đại Văn, Ta Dùng Dị Năng Trồng Trọt Làm Giàu

Chương 1.2

"Ngày mai con đến văn phòng thanh niên trí thức mà báo danh. Lần này xuống nông thôn, con đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi. Đừng có mà giở tính bướng bỉnh nữa. Nếu không, đến một xu ta cũng không có cho con."

Chu Duệ đã quen với ánh sáng, ngẩng đầu đánh giá người đàn ông là "cha" của cô. Khuôn mặt đầy vẻ bất mãn, khóe miệng căng cứng, trông vô cùng tức giận.

Thấy Chu Duệ cứ nhìn chằm chằm mà không nói, cha Chu càng giận hơn, liền quay người bỏ ra ngoài.

Mẹ Chu lúc nãy còn đang lau nước mắt vì bị bà cụ mắng, vội vàng chạy tới rót cho cha một bát nước, "Ông nó à, có chuyện gì vậy?"

"Còn không phải là chuyện con gái tốt của bà làm ra sao? Giờ cả cơ quan đều đang cười nhạo tôi, thậm chí còn có khả năng kéo tôi khỏi chức trưởng phòng."

"Chuyện, sao mà có chuyện đó được?"

"Sao lại không? Bà nói sao lại không? Bây giờ cả cơ quan ai cũng biết con gái Chu Thủ Dân để không phải xuống nông thôn mà đòi sống đòi chết, giờ ai cũng nói ra nói vào, đến cả trưởng phòng cũng đã gọi tôi nói chuyện rồi."

"Trưởng phòng nói gì?"

"Còn nói gì nữa? Con cái cán bộ mà không tích cực đi đầu thì cán bộ cũng không cần làm nữa."

"Đâu, đâu có thể như vậy?"

Bà cụ Chu lập tức cuống lên. Con trai lớn của bà là cán bộ, mỗi lần ra ngoài bà cũng nở mày nở mặt vì điều đó.

Liếc thấy Chu Duệ đã đi ra ngoài, bà lao tới ngay lập tức:

"Đi, chúng ta đi báo danh thanh niên trí thức, nhanh lên!"

Chu Duệ không đề phòng, bị bà kéo suýt ngã.

"Bỏ ra!" Chu Duệ phản ứng nhanh, liền hất bà cụ ra, thậm chí còn khiến bà ấy ngã xuống đất.

Cảnh tượng này khiến những người còn lại trong nhà sững sờ.

Người đầu tiên phản ứng là chị hai Chu Mai.

"Chu Duệ, em lại lên cơn à? Sao em đẩy bà nội thế hả?" Chu Mai vội chạy tới đỡ bà cụ dậy.

"Đúng thế, A Duệ, lần này anh cũng không giúp em nữa. Em không muốn đi xuống nông thôn nhưng cũng không thể ra tay với bà nội."

Anh cả Chu Hải cũng bước tới, hai người một bên trái, một bên phải đỡ bà cụ ngồi xuống ghế.

Chu Duệ vốn định bước tới đỡ bà cụ nhưng người khác đã làm trước, còn chính nghĩa chỉ trích cô.

Cô khẽ cười, nói:

"Anh cả, chị hai, hai người hiếu thảo như vậy, đúng lúc nhà mình đang gặp chuyện.”

“Rõ ràng là có người phải đi xuống nông thôn mới giải quyết được. Hiện giờ em không muốn đi, chi bằng hai người nhường lại công việc cho em để em ở lại, còn hai người thì đi làm thanh niên trí thức nhé!"

Nghe vậy, Chu Hải và Chu Mai đều ngẩn ra.

Họ không tin được rằng cô em gái bình thường ít nói nay lại đột ngột đáp trả họ.