"Đồ vô dụng, thật là vô dụng! Nhà họ Chu tôi sao lại có đứa con gái mất mặt như thế này, lớn rồi mà còn đòi sống chết, tự dưng để cho người trong khu tập thể cười nhạo.""Mẹ, mẹ đừng nói nữa, Duệ Duệ nó cũng không cố ý đâu."
Một giọng nữ yếu ớt lên tiếng can ngăn nhưng rõ ràng là chẳng có tác dụng gì.
Tiếng bà lão the thé, hoàn toàn không thể bị ngăn lại bởi tấm rèm vải mỏng kia.
Chu Duệ nghe rõ mồn một.
Dù tai nghe rõ nhưng cô vẫn nằm bất động trên giường.
Tấm rèm không che kín, bà cụ nhà họ Chu miệng thì mắng mỏ nhưng ánh mắt vẫn liếc nhìn động tĩnh bên trong. Thấy Chu Duệ vẫn nằm đó như người sắp chết, bà lại càng giận hơn.
Nhưng mắng cháu gái cũng chẳng có ích gì, bà dứt khoát quay sang chửi mắng mẹ cô.
Trần Mỹ Linh bị mẹ chồng chỉ tay vào mặt mà chửi mắng không dám phản bác một câu mà cứ chỉ cúi đầu chịu đựng.
Thái độ của bà giống hệt như Chu Duệ đang nằm trên giường, điều này càng làm bà cụ càng thêm tức giận.
Trong nhà còn có những người khác, thấy bà cụ mắng chửi dữ dội và cũng chẳng ai lên tiếng, chỉ đứng đó nhìn.
Chu Duệ nằm trong đó cũng không rảnh rỗi, qua khe hở của tấm rèm cô quan sát được biểu cảm của mọi người bên ngoài.
Lúc này, cô không khỏi cảm thấy đồng cảm với "nguyên chủ."
Phải, cô không phải là Chu Duệ ‘thật’.
Cô là Chu Duệ đến từ thế giới tận thế chỉ tình cờ trùng tên trùng họ với nguyên chủ mà thôi.
Dù biết rằng trên đời còn rất nhiều sức mạnh thần bí chưa được biết đến nhưng khi thực sự xuyên không, trong lòng Chu Duệ vẫn chưa tiếp nhận được tình cảnh này.
Rõ ràng cách đây không lâu cô đang còn bị đám thây ma bao vây tứ phía.
Khi thấy bọn thây ma tìm được cơ hội vây chặt mình, Chu Duệ biết không thể thoát, cô đã định liều mạng với chúng nhưng không ngờ lại có một sức mạnh nào đó kéo cô đi.
Khi mở mắt ra lần nữa, cô đã trở thành Chu Duệ ở đây.
Nghĩ đến điều đó, Chu Duệ không khỏi quay đầu nhìn lịch treo tường: Tháng 7 năm 1974.
Cái thời đại xa xưa này khiến Chu Duệ cảm thấy xa lạ, dường như chỉ từng nghe những những người lớn tuổi trong căn cứ nhắc đến.
Cô ấn ấn cái đầu vẫn còn hơi nhức. Nguyên chủ mới ngã từ cầu thang xuống và đập đầu nên không sống sót được nhưng lại tiện cho cô.
Chống tay ngồi dậy từ trên giường, Chu Duệ nhìn thử xung quanh nơi này.
Điều kiện ở đây thật sự rất tệ, thậm chí còn không bằng nơi người dân thường ở trong căn cứ.
Nhưng nơi này có một ưu điểm lớn—không có thây ma.
Đúng vậy, ở đây không có thây ma.