Tổng Tài Lúc Nào Cũng Khóc Thút Thít

Chương 8: Em mau lên giường

Editor: Kairus

Thẩm Ninh Hinh cuối cùng vẫn phải mang ly rượu qua chỗ Khâu Diệc Bạch.

Trong phòng có khá nhiều người thuộc bộ phận kinh doanh quốc tế, bàn tiệc lớn đầy người, cô là người mới nên ngồi ở rìa ngoài.

Rất xa Khâu Diệc Bạch.

Không khí đang rất sôi nổi, chén rượu đã đi qua mấy vòng, vòng chúc rượu vừa xong, mọi người đều đang ăn uống và trò chuyện, có vài người quay sang nhìn cô.

Ngoài những đồng nghiệp vừa nãy, Khâu Diệc Bạch cứ nhìn chằm chằm vào cô.

Thẩm Ninh Hinh suốt buổi bị cô ấy nhìn chằm chằm, cảm giác chưa uống mà chân đã mềm nhũn.

"Khâu tổng."

Cô bước đến trước mặt Khâu Diệc Bạch, đôi mắt tròn xoe chớp nhẹ, ngoan ngoãn cười, "Tôi kính chị một ly."

Vừa dứt lời, Khâu Diệc Bạch đột nhiên nâng ly rượu cụng mạnh vào ly của cô.

Lực cụng mạnh đến nỗi rượu trong ly Thẩm Ninh Hinh trào ra nửa ly.

Giận thật sao?

Thẩm Ninh Hinh sững sờ, sợ rằng cô ấy không vui, vội vàng mở miệng muốn xin lỗi: "Thật xin lỗi Khâu tổng, tôi không cố ý..."

Chưa nói hết câu, đã thấy Khâu Diệc Bạch im lặng tiến lại gần cô.

Như thì thầm, với âm lượng chỉ hai người nghe thấy.

"Thẩm Ninh Hinh, em không biết uống rượu phải không?"

"Cho nên mới không đến kính rượu tôi?"

Giọng rất nhỏ, kèm chút đùa cợt, nửa trêu ghẹo, nửa mê hoặc.

Thẩm Ninh Hinh sững người, mau chóng đối diện ánh mắt cô ấy.

Đôi mắt mơ màng vì rượu, lúc này lại ánh lên, đẹp đến nghẹt thở.

Thẩm Ninh Hinh im lặng một lát, muốn nói gì đó nhưng lại không thành lời.

Khâu Diệc Bạch đã lên tiếng trước, ngồi đó như dạy dỗ cô: "Không biết cũng phải đến kính một ly, nếu không mọi người thấy sẽ không tốt, tôi cũng sẽ giận."

"Nhưng tôi nhớ tửu lượng của em không cao lắm." Sau một lúc lâu, cô ấy bỗng nói.

"Nếu lần sau em đến kính rượu, chúng ta có thể làm thế này."

Cô ấy đang bảo vệ cô.

Khi nhận ra điều này, mặt Thẩm Ninh Hinh nóng lên.

"Chị cũng uống ít lại đi." Cô ngập ngừng, hạ giọng khuyên Khâu Diệc Bạch, "Tôi thấy chị có vẻ say rồi..."

Vừa dứt lời, Khâu Diệc Bạch lập tức không vui.

"Em mới say ấy." Cô ấy lắc đầu, cực kỳ bất mãn, "Dù tất cả mọi người trên bàn này say, tôi cũng chưa say."

"Em quá coi thường tôi rồi." Cô ấy xua tay, không đợi Thẩm Ninh Hinh nói thêm liền đẩy cô đi.

Sau đó tự rót thêm ly rượu, ăn một miếng uống một ngụm, ăn một miếng uống một ngụm.

"..."

Tự vả nhanh thật.

Bữa ăn kéo dài gần hai giờ đồng hồ, khi tan tiệc mọi người đều có chút say.

Nhưng Khâu Diệc Bạch là người say nhất.

Thẩm Ninh Hinh nhìn sang, thấy Khâu Diệc Bạch đang dùng tay đỡ đầu ngồi thất thần không biết đang nghĩ gì, thân thể thỉnh thoảng khẽ lay động.

"Để tôi gọi xe đưa Khâu tổng về." Trợ lý Hàn thở dài, móc điện thoại ra, vừa thao tác vừa nói, "Mọi người cũng mau gọi xe đi, hoặc gọi người nhà đến đón."

"Được rồi."

Mọi người gật đầu, lảo đảo cúi đầu cầm điện thoại gọi điện.

Trợ lý Hàn gọi điện một lát, sau đó đứng lên đi đến trước mặt Khâu Diệc Bạch, "Khâu tổng, chị còn đứng lên được không?"

"Đương nhiên rồi." Khâu Diệc Bạch nhíu mày, mơ màng đáp lại.

"Đứng lên được là tốt." Trợ lý Hàn gật đầu, dặn dò, "Xe một lát nữa sẽ tới, chị chờ một chút."

"Tôi không thể đi cùng chị được." Cô nói thêm, "Trong nhà đột nhiên có việc."

Khâu Diệc Bạch hôm nay thật sự say quá.

Trợ lý Hàn nói xong, vẫn cảm thấy không yên tâm, liền ngẩng đầu hỏi mấy đồng nghiệp có thể tiện đường đưa Khâu Diệc Bạch về không.

Chưa kịp mở miệng, Thẩm Ninh Hinh đột nhiên tiến lại.

"Trợ lý Hàn." Cô nói, khóe miệng cong cong, giọng mềm mại, "Em từng tình cờ gặp Khâu tổng gần nhà mình vài lần, chắc là nhà chị ấy cách không xa."

"Nếu tiện thì để em đưa Khâu tổng về."

Thật sự bất đắc dĩ.

Thẩm Ninh Hinh cười nhưng trong lòng đã hoảng loạn.

Vừa rồi lúc tiệc sắp kết thúc, khi mọi người đang thu dọn đồ đạc, Khương Duyệt lại liên tục gọi cô bỏ phiếu.

Lúc đó cô không có việc gì làm, tiện tay bỏ phiếu, rồi chú ý thấy Khâu Diệc Bạch đã đăng trạng thái mới trên Weibo.

Nội dung đơn giản, chỉ một câu: "Tửu lượng của mình hình như giảm rồi, buồn quá."

Kèm theo biểu tượng QAQ.

Thẩm Ninh Hinh toát mồ hôi lạnh.

Cô sợ Khâu Diệc Bạch uống say, trước mặt các đồng nghiệp lại khóc lóc, nghe trợ lý Hàn nói vậy, liền vội tiến lại xin đưa Khâu Diệc Bạch về nhà.

"Được thì tốt." Trợ lý Hàn nói, "Vậy làm phiền em một chút."

"Không sao ạ." Thẩm Ninh Hinh cười, "Tiện đường thôi, không phiền hà gì."

"Vậy tốt rồi." Trợ lý Hàn gật đầu.

Từ sau lần gặp ở quán bar lần đó, ấn tượng của trợ lý Hàn về Thẩm Ninh Hinh luôn rất tốt, cảm thấy cô là người lễ phép và tinh tế.

Lần này thấy Thẩm Ninh Hinh khăng khăng muốn đưa Khâu Diệc Bạch về, trợ lý Hàn cũng yên tâm giao cô ấy cho cô.

Khách sáo vài câu, trợ lý Hàn vừa rời đi thì xe thuê cũng vừa đến.

Thẩm Ninh Hinh tạm biệt đồng nghiệp, nâng Khâu Diệc Bạch dậy đi ra ngoài, vừa tới cửa liền nghe thấy Khâu Diệc Bạch khụt khịt.

Cô lo lắng, nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện biểu cảm của Khâu Diệc Bạch có chút không bình thường.

Môi khẽ nhếch, lẩm bẩm không biết muốn nói gì.

Thẩm Ninh Hinh hốt hoảng, vội che miệng cô ấy lại.

Thậm chí dịu dàng như dỗ trẻ con: "Ngoan nào, ngoan nào..."

Sau một lúc khuyên nhủ, Khâu Diệc Bạch thực sự không có động tĩnh gì nữa.

Thẩm Ninh Hinh thở phào, nhanh chóng đưa cô ấy lên xe.

Tài xế là một cô gái trẻ, lái xe giỏi, không nhiều lời, chẳng mấy chốc đã đưa hai người đến nơi.

Trợ lý Hàn đã trả tiền trước, Thẩm Ninh Hinh cảm ơn rồi đỡ Khâu Diệc Bạch lên lầu theo địa chỉ.

Dù đã say, Khâu Diệc Bạch vẫn nhận ra nhà mình, vừa vào cửa tiểu khu, cô nhanh chóng thoát khỏi sự dìu đỡ, đi thẳng về phía trước.

Thẩm Ninh Hinh chỉ có thể chạy theo, tới cửa nhà cô.

Khâu Diệc Bạch quay đầu nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu nhập mật mã cửa phòng trộm. Còn rất có ý thức phòng trộm cướp.

Thẩm Ninh Hinh cạn lời.

Cửa nhanh chóng mở ra, bên trong trang trí tinh xảo.

Thẩm Ninh Hinh vừa ngạc nhiên nhìn quanh, Khâu Diệc Bạch đã bước nhanh vào phòng ngủ.

Sợ cô ấy uống nhiều sẽ không thoải mái, Thẩm Ninh Hinh đứng ở cửa một lát, cuối cùng quyết định vào theo, muốn nấu canh giải rượu.

Vừa vào bếp, chưa kịp tìm nguyên liệu, đã thấy Khâu Diệc Bạch xách quần áo vào nhà vệ sinh.

Tiếng nước kéo dài hơn mười phút, sau đó cửa mở, Khâu Diệc Bạch đi nhanh vào phòng ngủ.

Khi Thẩm Ninh Hinh nấu xong canh giải rượu, cô đã chui vào chăn.

Thấy vậy, Thẩm Ninh Hinh thật muốn khóc.

Cô chưa từng chăm sóc ai như Khâu Diệc Bạch, không biết phải làm gì, ngơ ngác đứng tại chỗ.

Mãi sau mới phản ứng, thử hỏi: "Khâu tổng, chị đã mặc quần áo chưa?"

Hai người giống như đang tiến hành một giao dịch.

Vừa dứt lời, Khâu Diệc Bạch chớp chớp mắt phân biệt trong chốc lát, cuối cùng từ trong chăn vươn tay ra.

Còn may, vẫn còn tay áo.

Thẩm Ninh Hinh nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh lên trước đưa canh giải rượu cho cô.

"Chị tự uống được không ạ?" Cô hỏi, giọng nói mềm mại.

Khâu Diệc Bạch gật đầu, ngồi dậy bưng chén canh giải rượu thổi rồi uống ừng ực.

Uống say mà vẫn tự lập như vậy, không khóc không nháo.

Thẩm Ninh Hinh có chút khâm phục, đồ mít ướt này vẫn có thể tự lo được.

Nhìn Khâu Diệc Bạch ngoan ngoãn nằm trở lại, Thẩm Ninh Hinh giúp cô đắp chăn, sau đó đứng lên chuẩn bị rời đi.

"Khâu tổng, chị ngủ đi ạ." Cô nói, nhẹ giọng từ biệt, "Tôi về trước."

Vừa dứt lời, Khâu Diệc Bạch đột nhiên ngồi dậy, như không nghe thấy, duỗi tay kéo cô lại.

Ngón tay thon dài nắm lấy cổ tay cô, không buông ra.

Thẩm Ninh Hinh không biết chuyện gì xảy ra, chỉ lặp lại lời vừa rồi, nhưng Khâu Diệc Bạch càng thêm dây dưa.

Bộ dạng độc lập vừa rồi biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, đột nhiên bắt đầu khóc.

Từng giọt nước mắt lăn xuống, như gặp phải chuyện gì oan ức.

"...?!"

Cái gì đây!

Thẩm Ninh Hinh sợ quá không dám động, chính mình cũng sắp khóc theo.

"Khâu tổng, chị đừng khóc mà!" Cô vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt, tay chân luống cuống vỗ lưng cô ấy an ủi.

Giọng điệu dần thỏa hiệp: "Tôi không đi nữa nhé, chị đừng khóc..."

Khâu Diệc Bạch nghe vậy mới ngừng khóc.

"Không đi thật không?"

"Không đi thật mà." Thẩm Ninh Hinh vội vàng nói.

Khâu Diệc Bạch yên tâm, lau nước mắt rồi ngừng khóc thút thít, sau đó dịch sang bên kia giường, chừa chỗ cho Thẩm Ninh Hinh.

Cô nàng còn sờ soạng lấy điện thoại, mở Weibo và gõ gì đó.

Say thế này mà còn đăng Weibo.

Thẩm Ninh Hinh thở dài, vừa tới gần thì thấy Khâu Diệc Bạch quay màn hình đi, không muốn cho cô xem.

Điện thoại cũng giấu đi, không muốn cô thấy.

Chị nghĩ chị giấu thì tôi sẽ không nhìn thấy sao...

Thẩm Ninh Hinh trầm mặc một lúc, đợi Khâu Diệc Bạch gõ xong rồi mới mở Weibo của mình.

Lần này không thấy biểu cảm khóc QAQ quen thuộc, mà là một gương mặt tươi cười.

Phía sau còn có một câu:

Lần đầu tiên để bạn ngủ lại nhà mình.

Cũng khá là vui.

Lúc này Khâu Diệc Bạch lại dùng xưng hô là bạn bè.

Thẩm Ninh Hinh ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Khâu Diệc Bạch, vẫn không thể hiểu rõ cô ấy đang nghĩ gì.

Chỉ thấy đôi mắt cô ấy sáng lên, sau đó duỗi tay vỗ vỗ hai cái lên giường.

Giống như đang muốn nói với cô rằng: "Em mau lên đây!"

-------------------------------------------------------------

Lời của tác giả:

Thẩm Ninh Hinh: Chờ ngày mai chị tỉnh lại, tốt nhất đừng nhớ lại chuyện tối ngày hôm nay... Nếu không chị lại khóc mất.