Buổi chiều trôi qua một cách bận rộn.
Gần đến giờ tan tầm, Thẩm Ninh Hinh cuối cùng cũng hoàn thành xong những công việc mà chị Triệu đã giao.
Kiểm tra đối chiếu đơn hàng, thông báo cho bộ phận chứng từ làm giấy tờ sản xuất, giám sát tiến trình vận chuyển hàng hóa...
Dù không phức tạp, nhưng đòi hỏi sự tập trung cao độ, không thể lơ là một chút nào, vừa tốn thời gian vừa mất kiên nhẫn.
Công việc như này thật sự rất phù hợp với người mới nhận việc như cô.
Chị Triệu có thể nói là đã sắp xếp rất rõ ràng cho cô.
Thẩm Ninh Hinh thở dài, sau khi hoàn thành xong công việc cuối cùng, cô cảm thấy như trút được gánh nặng.
"Ăn sô-cô-la không?" Thấy cô dừng làm việc, Bùi Thanh, người đã nhàn nhã cả ngày, liền đưa đầu qua và đặt thanh sô-cô-la vào tay Thẩm Ninh Hinh, thân thiện nói: "Làm việc lâu vậy rồi, nghỉ ngơi một lát đi."
"Cảm ơn cô." Thấy cô ấy nhiệt tình, Thẩm Ninh Hinh không từ chối, gật đầu nhận lấy.
"Cô mệt lắm đúng không?" Bùi Thanh cười nhìn cô, "Chị Triệu cũng thật là, rõ ràng biết hôm nay không tới được, lẽ ra nên xử lý công việc trước từ hôm qua, vậy mà lại để hết cho cô."
"Có gia thế thì đúng là không kiêng nể gì ai..."
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Đang nói xấu sau lưng người khác.
Thậm chí còn mong chờ cô đáp lại.
Thẩm Ninh Hinh ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy ánh mắt Bùi Thanh lóe lên một tia chờ mong, như đang đợi cô hỏi thêm về cái gia thế đó.
Sao lại như vậy nhỉ, cô gái này.
Thẩm Ninh Hinh dừng lại một chút, rồi cho cả thanh sô-cô-la vào miệng, sau đó nhẹ nhàng cười.
"Cũng không sao." Cô nói, "Tôi là người mới, cũng nên học hỏi thêm nhiều."
Chắc không ngờ cô trả lời như vậy, Bùi Thanh ban đầu ngạc nhiên, sau đó cười xấu hổ: "Cũng đúng ha ha."
"Nhưng vẫn nên chú ý sức khỏe, đừng làm việc quá mệt, nếu không lại không có chỗ để khóc đấy."
Lại là giọng điệu châm chọc mỉa mai như trước.
Thẩm Ninh Hinh mặc kệ cô ta, chỉ nhẹ giọng đáp lại, rồi nói thêm: "Cảm ơn sô-cô-la của cô."
Lần này, chưa đợi Bùi Thanh nói gì thêm, cô đã quay lưng lại.
Không bao lâu sau, từ phía sau truyền đến tiếng "Hừm" khẽ khàng.
Bị Thẩm Ninh Hinh làm ngơ, Bùi Thanh trợn mắt, rồi nhanh chóng quay đầu tiếp tục trò chuyện với người khác.
Thẩm Ninh Hinh nghe những lời đó như gió thoảng qua tai, chỉ biết cô ta đang nói chuyện với ai đó ở phòng nội thương, không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ.
Lúc này còn hơn mười phút nữa là tan tầm, Thẩm Ninh Hinh đã hoàn thành xong toàn bộ công việc, nên cô tìm một tư thế thoải mái, tựa lưng vào ghế ngồi chơi điện thoại, muốn xem Mạnh Dao và nhóm bạn có kế hoạch gì cho buổi tối không.
Không giống như cô, mấy người bạn thân đều xuất thân từ gia đình giàu có, mỗi ngày chỉ biết ăn chơi, ngủ, và đi du lịch.
Gần đây họ có niềm yêu thích mới, đó là theo đuổi các cô gái trẻ đẹp.
Thẩm Ninh Hinh vừa vào nhóm chat đã thấy Khương Duyệt gửi một loạt dấu chấm than, kèm theo vài đường link và hình ảnh, nhờ các bạn bỏ phiếu cho thần tượng của cô ấy.
Thẩm Ninh Hinh nhanh chóng đáp lại, hứa sau khi tan tầm về nhà sẽ nghiên cứu cách bỏ phiếu.
Khương Duyệt gửi lại một biểu tượng "OK", rồi tiếp tục kêu gọi Mạnh Dao và những người khác trong nhóm, khiến nhóm chat trở nên náo nhiệt.
Thẩm Ninh Hinh nhìn chằm chằm vào nhóm chat một lúc, mỉm cười rồi quay lại giao diện chính, muốn xem có tin tức gì mới không.
Ngay sau đó, cô thấy tên của Khâu Diệc Bạch.
Buổi chiều sau khi Khâu Diệc Bạch trách mắng cô xong, tiện tay sửa lại ghi chú của cô. Lúc đó Thẩm Ninh Hinh cảm thấy không có gì, nhưng bây giờ bỗng nhiên tim cô lại đập chậm đi một nhịp.
Tay cô theo bản năng mở giao diện của cô ấy, nhìn chằm chằm vào WeChat của Khâu Diệc Bạch một lúc lâu.
Đây hẳn là số di động của Khâu Diệc Bạch.
Cô trầm ngâm một lát, cuối cùng lặng lẽ mở danh bạ, lưu dãy số kia vào, rồi ghi chú tên.
Ngẩng đầu lên, vừa lúc đến giờ tan tầm.
"Về thôi!" Văn phòng nhanh chóng trở nên sôi động, mọi người quẹt thẻ, xách túi đứng lên, vội vã đi giành thang máy, ai nấy đều chạy như bay.
Thẩm Ninh Hinh rốt cuộc vẫn chậm một bước, khi cô đến cửa thang máy thì làn người đầu tiên đã đi xuống rồi.
Văn phòng của họ ở tầng giữa của tòa nhà, đi thang bộ thật ra cũng không mất bao nhiêu thời gian, nhưng hôm nay Thẩm Ninh Hinh thật sự rất mệt, không muốn suy nghĩ đến chuyện đi thang bộ.
Cùng đồng nghiệp nói chuyện phiếm, thời gian nhanh chóng trôi qua, thang máy lại lên đến tầng của họ.
Vừa mở ra, có một người đứng bên trong.
Bộ vest quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, mùi hương thoang thoảng quen thuộc.
Lại là Khâu Diệc Bạch!
Thẩm Ninh Hinh suýt nữa thở hắt ra.
Thang máy này dường như trở thành điểm giao nhau của hai người họ rồi.
Khâu Diệc Bạch lúc này ôm mấy sấp văn kiện, có vẻ như vừa làm xong việc từ bên ngoài trở về để tăng ca.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, Thẩm Ninh Hinh lập tức kéo đồng nghiệp bên cạnh cùng chào hỏi: "Khâu tổng, chào chị!"
"Ừ." Khâu Diệc Bạch gật đầu, ánh mắt lướt qua mặt Thẩm Ninh Hinh, dừng lại một chút rồi nói: "Thẩm Ninh Hinh."
Bị gọi tên bất ngờ, Thẩm Ninh Hinh sửng sốt, lập tức tự hỏi liệu mình có làm sai chuyện gì chọc giận cô ấy không.
May mắn thay, Khâu Diệc Bạch không có ý định trách mắng, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: "Sau khi tan tầm cô có kế hoạch gì không?"
Không lẽ lại muốn giữ cô ở lại tăng ca sao?
Thẩm Ninh Hinh ho nhẹ một tiếng, vốn định từ chối, nhưng chưa kịp nói gì đã nghe Khâu Diệc Bạch bổ sung: "Chỉ mất vài phút của cô thôi, giúp tôi sắp xếp lại văn kiện một chút."
Lời đã nói đến mức này rồi.
Thẩm Ninh Hinh không thể không nể mặt mũi mà từ chối, cô ngẩng đầu nhìn Khâu Diệc Bạch, chậm rãi gật đầu.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy Khâu Diệc Bạch ở bên kia có vẻ dịu dàng hơn, môi nhấp thành một đường thẳng tắp cũng dần thư giãn.
Khâu Diệc Bạch thực sự không làm mất nhiều thời gian của cô.
Thậm chí không có thêm bất kỳ giao tiếp thừa thãi nào, chỉ hướng dẫn cô cách sắp xếp văn kiện rồi đi tới cửa sổ gọi điện thoại.
Lúc này vừa mới vào hè, ngày không quá dài, mặt trời treo trên ngọn cây đã bắt đầu nhạt dần, ánh sáng chiếu qua cửa sổ tạo nên một mảnh dư quang.
Ánh sáng vừa vặn bao trùm lên Khâu Diệc Bạch, bóng dáng mảnh khảnh của cô kéo dài, tạo nên một cảm giác cô độc.
Thẩm Ninh Hinh thu thập xong văn kiện, thấy Khâu Diệc Bạch còn chưa gọi điện xong, liền ngồi tại chỗ nhìn bóng dáng của cô ấy mà ngẩn ngơ.
Lúc này cô mới nhận ra, thực ra Khâu Diệc Bạch không chỉ đẹp, mà cả giọng nói cũng rất dễ nghe, trong trẻo, chỉ cần lắng nghe cũng cảm thấy an tâm.
Thẩm Ninh Hinh nghe một lúc, không tự chủ được cảm thấy mệt mỏi, liền ngồi tại chỗ trộm ngủ gật.
Khi mở mắt ra lần nữa, Khâu Diệc Bạch đã nói chuyện điện thoại xong, đang đứng trước mặt nhìn cô chằm chằm.
Cặp mắt kia của cô ấy trời sinh đã xinh đẹp, chỉ vì ngày thường ở văn phòng luôn mang vẻ hung dữ, lạnh lùng, làm cho người khác không dám nhìn thẳng.
Nhưng lúc này lại khác, không còn vẻ hung dữ, sự dịu dàng lại trở về trong ánh mắt.
Làm người ta không tự giác nhớ lại đêm hôm đó ở siêu thị.
Thẩm Ninh Hinh sửng sốt, buồn ngủ bay đi phân nửa, gương mặt bỗng đỏ lên.
"Tôi đã sắp xếp văn kiện xong rồi ạ." Cô nói, "Thấy chị còn đang gọi điện thoại nên không gọi chị."
"Ừ." Khâu Diệc Bạch gật đầu, không nói gì thêm, tùy tay lật xem những văn kiện cô đã sắp xếp, một lát sau nói: "Cũng không tệ lắm."
Đang khen mình đó sao?
Thẩm Ninh Hinh mở to mắt, thiếu chút nữa tưởng mình còn đang mơ.
Không nhận ra sự biến hóa trong cảm xúc của cô, Khâu Diệc Bạch xem xong văn kiện, một lần nữa trở lại bàn làm việc ngồi xuống, không liếc nhìn cô lấy một cái, nói: "Không có chuyện gì nữa, cô về nhà đi."
"Vâng." Thẩm Ninh Hinh gật đầu, vội vàng thu thập đồ đạc, chuẩn bị rời đi, "Khâu tổng, hẹn gặp lại chị."
Chưa kịp nói hết câu, Khâu Diệc Bạch đột nhiên nhớ ra điều gì, vẫy tay gọi cô lại.
Lại làm gì nữa đây.
Thẩm Ninh Hinh đành phải thành thật quay lại, đứng trước bàn làm việc, mắt trông mong nhìn nàng.
"Có hứng thú uống rượu không?" Khâu Diệc Bạch đột nhiên hỏi.
Ấy?
Thẩm Ninh Hinh sửng sốt, suy nghĩ một lát, rồi nhớ ra giữa trưa Khâu Diệc Bạch đã gửi cho mình vài bức ảnh món ăn ngon.
Trong ảnh dường như có tên của cửa hàng đó, tên là Cư Rượu.
Thẩm Ninh Hinh không khỏi cảm thấy buồn cười.
Rõ ràng là chị chủ động gửi cho tôi, sao lại thành ra tôi có hứng thú rồi.
Nhưng cô chỉ dám nghĩ vậy trong lòng, ngoài mặt không dám thể hiện, chỉ gật đầu đáp: "Vâng."
Vừa dứt lời, Khâu Diệc Bạch lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, đặt lên bàn.
"Đây là quà kỷ niệm họ tặng, tôi giữ lại cũng không dùng đến, cho cô đó." cô ấy nói, nghiêm trang.
Hộp mở ra, đồ vật bên trong dần hiện ra trong tầm nhìn.
Là một...ốc biển to đen bóng.
Giờ tan tầm cao điểm, người trên xe buýt rất đông.
Thẩm Ninh Hinh lên xe, xuyên qua đám đông chen chúc đi về phía sau tìm được một chỗ trống liền ngồi xuống, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô chỉnh lại ba lô nhỏ trên lưng, điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái, rồi lấy ốc biển ra từ trong hộp để quan sát.
Nó xấu thật đó.
Cô thở dài, di chuyển tới lui nhìn đi nhìn lại, nhìn thế nào cũng không tin tưởng được đây lại là vật kỷ niệm người ta tặng.
Không phải là Khâu Diệc Bạch sau khi ăn ốc biển xong, cố ý đem cái vỏ trở về để chọc cô chứ?
Nghiêng đầu suy nghĩ, cô nhanh chóng phủ định suy đoán này.
Người ta đường đường là Khâu tổng, sao lại có thời gian tâm tư đi trêu đùa cô chứ.
Chẳng lẽ thực sự có điều gì đặc biệt...
Thẩm Ninh Hinh bất đắc dĩ, chỉ có thể đem cái ốc biển kia lật qua lật lại nhìn mấy lần, rốt cuộc vẫn không thấy có gì đặc biệt.
Đang muốn cất lại, suy nghĩ đột nhiên chuyển hướng, như thể nhận ra điều gì đó.
Cô hít sâu, cẩn thận cầm lấy bọt biển lót hộp, và quả nhiên phát hiện một chai rượu có gắn thẻ VIP ở tầng dưới cùng.
Có một cảm giác không dám tin nổi nảy lên trong lòng, Thẩm Ninh Hinh mở WeChat, định nhắn hỏi Khâu Diệc Bạch xem chai rượu này có phải cô vô tình đưa nhầm không.
Sau đó nhánh chóng nhận được câu trả lời ——
【 Thật sự không thế nào ăn ngon, nếu cô cảm thấy hứng thú, vậy tặng cô. 】
【 Giúp tôi xử lý đi. 】
Vậy là...muốn tặng mình thật, sao lại phải dùng phương thức như vậy chứ.
Thẩm Ninh Hinh nhanh chóng gửi lời cảm ơn "Cảm ơn tổng tài", rồi tắt điện thoại, ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào vỏ ốc biển đen bóng mà ngẩn ngơ.
Khâu tổng của bọn họ, thì ra là một người tsundere như vậy sao?
---------------------------------------------------------------------------
Lời của tác giả:
Khâu tổng quý phái.jpg: Để Thẩm Ninh Hinh cũng trải nghiệm một chút vui sướиɠ của mình.
Khâu tổng bản chất là một cô nàng mít ướt, trong nóng ngoài lạnh (tsundere), không rành việc giao tiếp với người khác, bề ngoài lạnh lùng chỉ là giả vờ mà thôi QwQ