Bầu không khí trong văn phòng trở nên vô cùng căng thẳng. Thẩm Ninh Hinh ngước đầu khỏi máy tính, nhìn quanh một lúc rồi lặng lẽ rụt lại, cố gắng gõ bàn phím như mọi người. Trong lòng cô đầy lo lắng.
Khoa Thụy là công ty chuyên sản xuất và kinh doanh hạt châu pha lê phản quang, thành lập đã lâu, có vị trí thuận lợi và tiềm năng phát triển lớn, đãi ngộ cao.
Nhiều sinh viên tốt nghiệp tranh nhau vào công ty này. Nếu không có sự giới thiệu của chị họ Đổng Thư làm ở bộ phận nhân sự, Thẩm Ninh Hinh, vốn tốt nghiệp từ một trường đại học bình thường, khó có thể vào đây làm việc.
Dù vậy, kinh nghiệm của cô vẫn chưa đủ để vào bộ phận nội thương. Sau nhiều cân nhắc, Đổng Thư cuối cùng đưa cô vào bộ phận kinh doanh ngoại thương mới thành lập chưa đầy hai năm.
"Khoa Thụy gần đây mới mở rộng thị trường nước ngoài, mọi thứ đều đang ở giai đoạn đầu, số lượng khách hàng ít hơn nội thương nhiều, công việc cũng nhẹ nhàng hơn, thích hợp cho người mới tốt nghiệp như em vào rèn luyện," Đổng Thư nói khi vỗ vai Thẩm Ninh Hinh trong quán cà phê trang nhã. "Cố gắng làm tốt nhé."
Thẩm Ninh Hinh ngoan ngoãn gật đầu, hứa sẽ làm việc chăm chỉ và cống hiến hết mình cho công ty.
"Không cần lo lắng quá," Đổng Thư cười. "Công việc không bận rộn như em nghĩ đâu, cố gắng thôi cũng không nhất thiết phải làm lâu dài."
Đúng là như vậy. Bộ phận ngoại thương có nhiều nhân viên nhưng vẫn ở giai đoạn khai thác, số lượng khách hàng hợp tác chưa nhiều, ngay cả nhân viên cũ cũng không quá bận rộn. Thực tập sinh mới như Thẩm Ninh Hinh lại càng ít việc, ngoài làm văn bản và đóng dấu, hầu hết thời gian cô rảnh rỗi.
Vì thế, khi bầu không khí trở nên căng thẳng, cô lần đầu tiên cảm nhận được. Nghe nói tổng tài Khâu Diệc Bạch đi công tác gần một tuần, hôm nay sẽ trở về. Thẩm Ninh Hinh hít sâu, vừa sắp xếp tài liệu vừa lắng nghe đồng nghiệp xung quanh nói chuyện.
"Không phải nói sẽ đi nửa tháng hả? Sao lại về nhanh thế? Biên lai chưa sửa xong nữa!"
"Ai biết được! Tôi còn chưa làm gì nữa, chắc sẽ bị kiểm điểm mất thôi!"
Những lời than thở khiến Thẩm Ninh Hinh thấy thương cảm. Cô quay lại mỉm cười: "Tôi có thể giúp gì không?"
Cô có đôi mắt to tròn, khuôn mặt trắng trẻo với hai má lúm đồng tiền nhạt, cười lên rất ngọt ngào và vô hại, ai nhìn cũng thấy dễ mến. Đồng nghiệp nghe vậy, ngạc nhiên rồi vui mừng, chắp tay cầu khẩn: "Giúp tôi sao chép tài liệu này, xong việc tôi mời cô một bữa!"
"Không có gì," Thẩm Ninh Hinh cười, nhận tài liệu rồi đi về phía máy in. Cô nhìn vào văn phòng qua cửa kính – nơi tổng tài làm việc. Mặc dù mới vào công ty hai ngày, cô đã nghe nhiều tin đồn về tổng tài.
Người này trẻ tuổi đã ngồi vào vị trí cao, từ nước ngoài về, làm việc hiệu quả, và đặc biệt là một một người phụ nữ tuyệt đẹp. Là người yêu cái đẹp, Thẩm Ninh Hinh rất muốn xem vị tổng tài này đẹp đến mức nào.
Có thể đẹp như người cô gặp trên xe buýt sáng nay không? Nhớ đến người đó, Thẩm Ninh Hinh đỏ mặt. Suốt buổi sáng, bầu không khí căng thẳng trôi qua. Đến trưa, các đồng nghiệp lần lượt lấy điện thoại chơi rồi nằm dài trên ghế.
Thẩm Ninh Hinh đưa tài liệu đã sao chép cho đồng nghiệp, vừa ngồi xuống thì Vương Hi – tổ trưởng – đến chào: "Cùng đi ăn trưa không?"
Vương Hi là tổ trưởng, kinh nghiệm lâu năm, gần đây có khả năng thăng chức. Sau khi giám đốc đi công tác cùng tổng tài, chị ấy thay thế quản lý công việc. Vương Hi rất nhiệt tình, giúp Thẩm Ninh Hinh làm thủ tục vào công ty.
"Dạ thôi, chị đi đi. Em có mang cơm theo, lát hâm lại là được rồi." Thẩm Ninh Hinh cười ngoan ngoãn.
"Cũng được," Vương Hi gật đầu, "Vậy tôi đi trước."
Thẩm Ninh Hinh vẫy tay chào tạm biệt, rồi lấy hộp cơm đặt lên bàn, mở điện thoại vào nhóm chat có tên "Hội gái xinh Thủy Liêm Động."
Cô cười, gõ tin nhắn: "Chào các chị em, tui tan làm rồi."
Chẳng mấy chốc, các chị em trong nhóm phản hồi lại.
Nhân gian tuyệt mỹ Mạnh Dao Dao: "Bà tan làm rồi à, tui vừa mới dậy."
Trái tim tiểu hoa hồng Khương Duyệt Duyệt: "Mới dậy +1."
Đẹp như thiên nhiên, trong như sương sớm, đẹp tựa Lý San San: "Tui khác mấy bà, mới từ quán bar Lời Nói Bóng Đêm về, còn chưa được ngủ!"
Lời Nói Bóng Đêm là quán bar nổi tiếng ở khu vực, mở cửa 24/7, buổi tối không khí rất sôi động, có biểu diễn âm nhạc. Thẩm Ninh Hinh quen Lý San ở quán bar, vì có nhiều sở thích và tính cách giống nhau nên nhanh chóng trở thành bạn tốt.
Mấy người ríu rít trong nhóm một lúc, rồi chuyển đề tài sang Thẩm Ninh Hinh.
Trái tim tiểu hoa hồng Khương Duyệt Duyệt: "Tui mới nhớ ra, nhiều ngày rồi quên hỏi, công ty bà có gái đẹp không?"
"Cũng có đó". Thẩm Ninh Hinh gõ. "Nhưng mà không phải gu tui."
Cô nghĩ ngợi, rồi kể lại chuyện sáng nay đặc biệt gặp một người xinh đẹp trên xe buýt.
Thẩm Ninh Hinh vẫn nhớ rõ người đó. Người ấy có mái tóc dài đen nhánh, mặc tây trang trắng, lông mi dài cong, cặp mắt dịu dàng, làn da trắng trẻo, đôi môi đỏ nhạt, vô cùng xinh đẹp. Bàn tay người đó cũng vậy, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, là bàn tay đẹp nhất cô từng thấy.
Sáng đó, khi mấy người lớn tuổi chen chúc lên xe, Thẩm Ninh Hinh nhường chỗ, rồi nhìn thấy người đó. Sau đó cô không rời mắt nổi. Xe bus chạy nhanh, lắc lư, một chú vô tình đυ.ng Thẩm Ninh Hinh, khiến cô ngã vào lòng người kia, mùi hương trên người ấy tràn ngập.
Thẩm Ninh Hinh đỏ mặt, vội xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không đứng vững, không sao chứ?"
Người kia cười: "Không sao," giọng nói nhẹ nhàng, "Cô thì sao?"
"Tôi không sao," Thẩm Ninh Hinh cười, lòng đầy bồn chồn. Cô tự xưng là người mê cái đẹp, tuy đã gặp qua nhiều người đẹp nhưng chưa ai làm cô rung động như vậy, như thể đáp ứng mọi tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô.
"Đẹp đến mức khiến người ta phải choáng váng."
Thẩm Ninh Hinh vừa hồi tưởng nhập tin nhắn vừa khen người kia hết nấc.
Lý San hỏi: "Khen dữ vậy, có xin cách liên lạc không?"
"Không có," Thẩm Ninh Hinh thật thà trả lời. "Lần đầu gặp, không biết mở miệng sao."
Lý San tiếc nuối: "Tiếc quá."
Thẩm Ninh Hinh tự tin: "Nhưng tui tin là sau này bọn tui sẽ gặp lại thôi."
Giờ nghỉ trưa qua nhanh, lại bắt đầu làm việc. Văn phòng căng thẳng như trước. Nghe đồn tổng tài trở lại, nhưng chưa thấy đi làm, khiến đồng nghiệp căng thẳng làm việc điên cuồng.
Chỉ mình Thẩm Ninh Hinh rảnh rỗi. Bộ phận ngoại thương không bận như nội thương, nhưng mỗi lần giao dịch liên quan nhiều yếu tố như hải quan, hóa đại, nhà xưởng, đoàn xe, phải làm nhiều biên lai, đa số tài liệu bằng tiếng Anh, làm quen cũng không dễ.
Thời gian bận rộn trôi qua nhanh. Thẩm Ninh Hinh luôn luyện tập để thành thạo.
Bỗng nhiên, không khí yên lặng trong văn phòng bị phá vỡ bởi tiếng ho nhẹ. Ngay sau đó, đồng nghiệp ngồi thẳng dậy, nghiêm chỉnh. Thẩm Ninh Hinh nhanh chóng nhận ra là sếp đã quay về.
Cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy bước vào trước là một người phụ nữ dáng người thấp, mặc tây trang đen. Mọi người đồng loạt chào hỏi: "Giám đốc Lưu."
Thẩm Ninh Hinh cũng hòa theo: "Giám đốc Lưu."
Một lúc sau, lại có một người phụ nữ cao hơn chút, mặc áo lam bước vào. Mọi người lại gọi: "Trợ lý Hàn."
Thẩm Ninh Hinh cũng nói theo: "Trợ lý Hàn."
Trợ lý Hàn gật đầu, có vẻ như có việc gấp nên nhanh chóng đi về phía trước. Khoảng một phút sau, một người phụ nữ mặc tây trang trắng xuất hiện.
Lần này, giọng mọi người rõ ràng nghiêm túc hơn: "Chúng em chào tổng tài ạ!"
Thẩm Ninh Hinh cũng định kêu theo, nhưng khi từ "chào" còn chưa kịp thốt ra, cô đã ngây người.
Trước mắt cô là người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp mà cô đã gặp trên xe buýt buổi sáng!
Cô ấy chính là tổng tài Khâu Diệc Bạch ư?!
Thẩm Ninh Hinh kinh ngạc, ánh mắt chưa kịp thu hồi lại, vẫn dính chặt vào người nọ.
Cô thấy Khâu Diệc Bạch nhẹ nhàng gật đầu, bước nhanh về phía trước, cuối cùng dừng lại tại chỗ của Tiểu Dương khá lâu.
Tiểu Dương sợ hãi, tay nắm chuột cũng run lên.
"Khâu tổng," anh nói, mở folder lấy tài liệu ra cho Khâu Diệc Bạch xem, "Đây là tài liệu chị gửi tối qua, tôi đã chuẩn bị xong, chị xem có được không ạ..."
"Cậu nghĩ sao?" Khâu Diệc Bạch nhìn vào màn hình, một lát sau hỏi lại.
Không một nụ cười, thậm chí cả lông mày cũng nhíu lại.
"Hình như không...không được tốt lắm." Tiểu Dương lẩm bẩm, rồi gật đầu nói sẽ sửa ngay.
"Sửa đi." Khâu Diệc Bạch đáp, đứng thẳng người, "Tài liệu đã đầy đủ, nhớ đối chiếu số liệu kỹ càng. Số liệu năm trước còn lưu trong máy tính, cậu có thể tham khảo."
"Nếu làm không xong, tối nay đừng hòng về nhà."
Cách cư xử dịu dàng của buổi sáng hoàn toàn biến mất!
Thẩm Ninh Hinh thực sự sợ muốn rớt hàm.
-----------------------------------------------------------------------------------------
Lời của tác giả:
Khâu tổng ngồi xe buýt là vì sao, là bởi vì cổ đưa xe đi bảo dưỡng. Ở trong truyện không đề cập nên tui nói thêm ở đây một chút.