Xuyên Nhanh: Quốc Sư Vạn Nhân Mê, Vừa Mạnh Mẽ Vừa Quyến Rũ

Thế Giới 1 - Chương 2: Thanh xuân đau đơn (2)

Khai giảng chưa được nửa tháng, kỳ thi khảo sát tháng đã tới. Lần này là kỳ thi liên trường của năm trường trung học trọng điểm, không chỉ xếp hạng trong trường mà còn xếp hạng giữa các trường.

Hơn mười ngày đã đủ để học sinh lớp 12 của trường biết đến Tư Ngọc Thần. Thậm chí, học sinh lớp 1 và lớp 3 cách vách cũng biết đến học bá đẹp đến mức khó tin của lớp 2.

Ngồi trong phòng thi, Tư Ngọc Thần không quan tâm đến những ánh mắt tò mò xung quanh mà trò chuyện với hệ thống trong đầu.

"Lần này qua kỳ thi tháng, vai chính thụ và vai chính công sẽ chuyển đến lớp 12 đúng không?"

Hệ thống: “Đúng vậy, Quốc sư đại nhân. Vai chính thụ Giang Hạc Hiên học lại vì không hài lòng với thành tích thi đại học, còn vai chính công Sở Diễm bị gia đình ép học lại vì thi kém."

"Ồ, học thần và học tra à, thú vị thật." Tư Ngọc Thần cười nhạt. Cốt truyện này thật thú vị, khi học thần và học tra cùng nhau cố gắng, kết quả là học thần thi trượt đại học, còn học tra lại thi đỗ.

Đối với Tư Ngọc Thần, kỳ thi này chỉ là chuyện nhỏ. Với vốn kiến thức hiện tại, bài thi cuối tháng này với cậu dễ như uống nước.

Nhưng đối với những học sinh khác, kỳ thi này thật khó khăn, đặc biệt là toán học và vật lý, hai môn này khó đến mức khiến họ hoài nghi nhân sinh.

"Tư Ngọc Thần, mấy câu cuối của bài toán cậu làm hết sao?" Lớp phó học tập ngồi sau Tư Ngọc Thần khổ sở hỏi.

Lần này bài thi toán thật sự quá khó, đặc biệt là những câu hỏi cuối cùng, cô suy nghĩ rất lâu mà vẫn không biết làm sao.

"Ừ." Tư Ngọc Thần gật đầu. Những câu hỏi cuối có chút phức tạp vả lại câu cuối cùng đã đề cập tới kiến thức cao cấp nhưng đối với cậu thì không khó.

Vương Lệ Lệ kinh ngạc: "Thật sao? Cậu làm hết thật à? Tôi còn không hiểu nổi câu cuối, hoàn toàn không biết làm thế nào."

Cô nhớ rõ môn toán Tư Ngọc Thần không giỏi hơn cô. Chẳng lẽ cậu ấy đã đi học thêm suốt tháng nghỉ hè?

Nhưng một tháng thì học được bao nhiêu? Vương Lệ Lệ không tin Tư Ngọc Thần thật sự làm hết mấy câu hỏi khó đó.

Đang định tiếp tục chất vấn thì cô đối diện với gương mặt xinh đẹp của Tư Ngọc Thần và ánh mắt ôn nhu của cậu ấy làm Vương Lệ Lệ cứng họng.

Có lẽ Tư Ngọc Thần đã làm hết bài thi, nhưng không chắc rằng cậy ấy có làm đúng hết hay không. Trong ánh mắt mê hoặc của Tư Ngọc Thần, Vương Lệ Lệ cuối cùng cũng tự thuyết phục mình.

Tư Ngọc Thần không quan tâm đến sự nghi ngờ trong giọng nói của Vương Lệ Lệ. Cậu biết rằng kết quả sẽ chứng minh mọi chuyện.

"Vương Lệ Lệ, việc cô không làm được không có nghĩa là người khác cũng không làm được. Tôi đã xem đáp án của Tư Ngọc Thần rất có khả năng đáp án cậu ấy là chính xác," Hoàng Hải, bạn cùng bàn của Tư Ngọc Thần nói.

Sau khi thi xong Hoàng Hải đã tìm Tư Ngọc Thần để so đáp án, bao gồm cả những câu khó nhất trong bài thi toán. Hắn không làm được, nhưng đáp án của Tư Ngọc Thần rất logic và tính toán chính xác, rất có thể là đúng.

Khi Hoàng Hải bảo vệ Tư Ngọc Thần, Vương Lệ Lệ cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng. Cô không có ý xấu, chỉ là nhất thời lỡ lời.

"Không sao, mấy câu cuối thật sự hơi khó. Tôi may mắn đã làm qua những đề tương tự nên mới có thể làm được," Tư Ngọc Thần nhẹ nhàng nói, không trách mắng.

"Xin lỗi, tôi thật sự không tốt khi nghi ngờ cậu," Vương Lệ Lệ mặt đỏ tía tai xin lỗi.

Hoàng Hải hừ lạnh nhưng không nói thêm gì nữa.

Sau năm ngày, kết quả kỳ thi được công bố. Tư Ngọc Thần đứng nhất với tổng điểm 748, không chỉ trong trường mà còn đứng đầu cả năm trường liên kết.

Khi nhận lại bài thi, Tư Ngọc Thần thấy mình mất 2 điểm ở phần viết văn ngữ văn. Mặc dù nội dung và ngôn ngữ tuyệt đẹp, các giáo viên quyết định trừ điểm để tránh cậu kiêu ngạo.

Ngày công bố kết quả, lớp 12 trường Thịnh nổi điên lên vì vui sướиɠ. Họ không chỉ vượt qua lớp 1 mà còn đứng đầu cả trường. Cả lớp hò reo và bày tỏ sự ngưỡng mộ với Tư Ngọc Thần.

Chủ nhiệm lớp bước vào với nụ cười, yêu cầu mọi người ngồi xuống và dành lời khen cho Tư Ngọc Thần. Nhưng ông cũng nhắc nhở rằng đây chỉ là một kỳ thi, mọi người cần duy trì cố gắng và không kiêu ngạo.

Sau khi tan học, Tư Ngọc Thần được gọi lên văn phòng giáo viên. Cậu không hoảng hốt mà chờ tiếng chuông vang lên, sắp xếp sách vở rồi đi đến văn phòng.