Sau khi cô có thể đi lại, bác sĩ nói với cha mẹ cô rằng cô có thể về nhà dưỡng bệnh, không cần phải nằm viện nữa nên trưa hôm đó, cha mẹ nguyên thân đã làm thủ tục xuất viện cho Vương Chiêu.
Cũng từ ngày đó, Vương Chiêu bắt đầu tìm hiểu về thế giới này qua Internet và sách.
Chiếc điện thoại di động của nguyên thân đã hy sinh anh dũng trong vụ tai nạn nên cha mẹ đã mua cho cô một chiếc điện thoại mới.
Vương Chiêu vẫn còn chút ký ức từ kiếp trước, hoặc cũng có thể là ký ức của nguyên thân, nhưng cô cũng không thể phân biệt nổi.
Nhưng khi cầm chiếc điện thoại trong tay và thấy màn hình khởi động, tên thương hiệu của chiếc điện thoại đó nhảy lên trong đầu cô, khiến cô ấn tượng rằng đây là một chiếc điện thoại đắt tiền.
Cô cầm có trên tay, chẳng tốn chút thời gian nào để làm quen với chiếc điện thoại mới. Cảm giác chẳng khác gì với chiếc điện thoại đời trước, thậm chí đến nhiều phần mềm cũng giống nhau.
Cô tải một vài phần mềm dựa trên ký ức mơ hồ, sau đó mở ứng dụng tin tức và xã hội.
Hai khía cạnh này thể hiện rõ nhất trình độ phát triển của thế giới.
Các bài báo đưa đủ thứ tin thức về nhiều mặt như chính trị, kinh tế giải trí,... Mạng xã hội có thể cung cấp cho cô hiểu biết về cách mọi người sống ở thế giới này, trong đó có cả những thông tin phổ biến nhất, mới nhất.
Mọi thứ đều rất quen thuộc, từng mảnh ghép dần hiện lên trong đầu cô.
Vương Chiêu thở phào nhẹ nhõm. Ngoại trừ sự đảo ngược âm dương, nam giới sinh con, sự phát triển của khoa học công nghệ của thế giới này hẳn cũng tương tự với kiếp trước. Cô phát hiện mình có thể nhanh chóng thích ứng với những thay đổi này.
Sau khi có được những hiểu biết chung về thế giới, Vương Chiêu bắt đầu nghĩ đến kiểm tra căn phòng mình đang ở.
Từ sau khi trở về từ bệnh viện, cha mẹ Vương luôn yêu cầu cô nằm trên giường dưỡng sức. Họ không có chút nghi ngờ gì về việc bỗng nhiên cô trở nên ít nói, chu đáo chăm sóc cô suốt thời gian này, sợ cô sẽ đau lòng.
Cửa vừa đóng lại, Vương Chiêu liền xuống giường, bắt đầu đánh giá căn phòng này.
Căn phòng rất ngăn nắp và sạch sẽ, đồ đạc trong phòng cũng không nhiều nhặn gì. Có thể thấy nguyên thân là một người có tính tổ chức và tự giác cao.
Trước cửa sổ là một chiếc bàn không lớn không nhỏ, trên đó chất đầy sách và dụng cụ học tập. Nàng lật xem, nhận ra đây là sách cho kỳ thi công chức, các câu hỏi đều đã được trả lời, trên các trang giấy cũng chi chít chữ viết tay.
Nguyên thân có lẽ đang tham gia kỳ thi công chức.
Vương Chiêu nhướng mày. Có vẻ như dù là ở đâu đi chăng nữa, thì cuối cùng vẫn phải thi công chức thôi.
Có một chiếc máy tính xách tay được đặt giữa bàn, Vương Chiêu mở ra xem, phát hiện cần phải có mật khẩu. Cô cố nhớ lại sinh nhật trên chứng minh thư của nguyên chủ, thử nhập vào, nhưng màn hình lại hiển thị dòng chữ sai mật khẩu.
Thêm tên viết hoa vào, vẫn sai mật khẩu.
Vương Chiêu không thử nữa. Có hằng hà sa số các loại mật khẩu, dù nàng có thử tiếp thì cũng không đâu vào đâu, cô nghĩ sẽ thử tìm xem có nhật ký ghi lại mật khẩu hay không.
Ngoài máy tính xách tay và sách, trên bàn chẳng có đồ gì mấy. Góc trong bên phải có một tấm ảnh gia đình, chắc là ảnh tốt nghiệp cấp ba. Trong ảnh là một cô gái mặc áo cử nhân đứng cạnh cha mẹ, nét mặt nhẹ nhàng ít cảm xúc.
Vương Chiêu đột nhiên có linh cảm, tích cách của nguyên thân vốn không sôi nổi, năng động.
Chẳng trách mấy ngày nay cha mẹ Vương không nghi ngờ gì.
Nàng tiếp tục mở ngăn kéo bàn, bên trong là một cái túi clear trong suốt đựng hồ sơ.
Vương Chiêu mở ra, thấy trong đó là những tấm bằng tốt nghiệp của nguyên thân từ tiểu học, cấp hai,cấp ba đến đại học cùng với vài tấm giấy chứng nhận thi đua,
Khi cô xem ảnh và giấy chứng nhận, trong đầu cô lại hiện lên một hình ảnh quen thuộc, có lẽ đó là ký ức của nguyên thân.
Giống như khi cô nhìn vào những cái tên đáng lẽ phải cảm thấy xa lạ ở mặt sau của tấm ảnh, cô lại cảm thấy có gì đó quen thuộc, thậm chí khuôn mặt một đứa trẻ non nớt còn nảy ra trong đầu cô.