"Thần nữ muốn cảm ơn Quận chúa vừa rồi đã minh oan cho thần nữ."
Minh Chiêu không muốn nhận lời cảm ơn của Bùi Tri Mộ, dù sao nàng thật sự muốn gϊếŧ chết Bùi Tri Mộ.
Nhưng khổ nỗi có một "hệ thống" trong đầu nàng la hét ầm ĩ, còn khiến tim nàng đau như bị kiếm đâm, nàng vì không muốn chịu đựng sự tra tấn đau đớn nên mới nói dối.
Hệ thống: 【Ta không có la hét ầm ĩ, ta nói đều có lý lẽ, mong ký chủ nghiêm túc đối đãi.】
Minh Chiêu: "...."
Lại la hét ầm ĩ nữa rồi!
Hệ thống: 【...】
Đường lối suy nghĩ của ký chủ này có chút kỳ quặc.
Minh Chiêu lười nói chuyện với Bùi Tri Mộ, vỗ vỗ Tích Xuân, không liếc nhìn Bùi Tri Mộ một cái, xoay người rời đi.
Bùi Tri Mộ không mong Minh Chiêu sẽ cho nàng sắc mặt tốt, nàng biết tại sao Minh Chiêu lại ghét nàng.
"Tri Mộ, vừa rồi muội nhảy xuống nước cứu Minh Chiêu, thân thể có khó chịu không?"
Bùi Tri Mộ nhìn Thẩm Dĩ Kiều, thấy trong mắt hắn tràn đầy lo lắng, khẽ lắc đầu nói: "Thần nữ không sao, ngược lại Quận chúa có vẻ... hơi khó chịu."
Vừa rồi sắc mặt Quận chúa đột nhiên trở nên dữ tợn, bộ dạng đau đớn như sắp chết.
Bùi Tri Mộ đều bị dọa sợ, sợ Minh Chiêu chết trong lòng nàng, đến lúc đó nàng thật sự sẽ chết không nghi ngờ gì nữa.
Thẩm Dĩ Kiều không quan tâm Minh Chiêu ra sao, hắn nhìn Bùi Tri Mộ ướt sũng, ôn nhu nói: "Người muội ướt hết rồi, mới đầu xuân, gió xuân vẫn còn se lạnh, muội mau đi thay quần áo, đừng để bị cảm lạnh."
Bùi Tri Mộ khom người: "Đa tạ Thái tử điện hạ quan tâm, thần nữ xin phép cáo lui trước."
Thẩm Dĩ Kiều nói: "Hôm nay ca ca đánh xe ngựa đến, hay là để ca ca đưa muội về phủ?"
Bùi Tri Mộ cúi đầu: "Đa tạ Thái tử điện hạ có lòng tốt, nhưng thần nữ hiện tại y phục không chỉnh tề, không dám làm phiền Thái tử điện hạ."
Thẩm Dĩ Kiều hiểu ý của Bùi Tri Mộ, cũng không miễn cưỡng nữa: "Vậy được, trên đường về phủ đi chậm một chút."
"Chuyện hôm nay, có điều kỳ lạ, muội phải tin ca ca nhất định sẽ điều tra rõ ràng."
Bùi Tri Mộ không đáp lời, cúi đầu, xoay người rời đi.
Nàng đi ra khỏi phủ, Phù Đông - nha hoàn thân cận đang đợi nàng ở cửa lập tức bước tới, hoảng hốt nói: "Tiểu thư, người làm sao vậy? Sao người ướt sũng thế này? Xảy ra chuyện gì sao?"
Bùi Tri Mộ thở dài: "Không sao, chúng ta về phủ thôi."
Phù Đông thấy Bùi Tri Mộ không muốn nói nhiều, cô cũng không hỏi thêm: "Vâng."
Phủ đệ tổ chức tiệc hoa cách Hầu phủ một khoảng, Minh Chiêu không muốn mặc y phục ướt sũng, lên xe ngựa, thả rèm xe xuống, liền lập tức cởϊ qυầи áo, chỉ mặc áσ ɭóŧ nằm nửa người trên xe ngựa, vẻ mặt uể oải.
Tích Xuân ngồi ở một góc xe ngựa, nhìn Quận chúa đang trầm tư không nói.
"Ngươi là hệ thống "cải tạo"? Dạy người làm "người tốt"?" Minh Chiêu nghe xong giới thiệu của hệ thống một lần nữa, lên tiếng nghi ngờ.
Câu hỏi của nàng không được nói ra, mà hiện lên trong đầu, Tích Xuân không nghe thấy, nhưng hệ thống trong đầu nàng có thể nghe thấy.
Hệ thống: 【Đúng vậy, chỉ cần ký chủ thắp sáng năm ngôi sao, coi như cải tạo thành công, nếu như thất bại, ký chủ sẽ chết một lần nữa.】
Minh Chiêu nhớ lại cơn đau ở ngực vừa rồi trong phủ: "Cơn đau tim ta vừa trải qua cũng là do ngươi giở trò quỷ?"
Hệ thống: 【Đúng vậy, bởi vì hệ thống phát hiện ký chủ sinh ra ác niệm, liền sẽ kích hoạt hình phạt, nếu ký chủ không chịu nổi hình phạt, cũng sẽ chết một lần nữa.】