Thẩm Tri Nặc vừa ngủ giấc chiều dậy chưa lâu, vẫn còn đang ngơ ngác, đang được đại ca Thẩm Vi Yến vừa tan học trở về ôm trong lòng nhẹ nhàng đung đưa.
Tiểu cô nương trắng trẻo mũm mĩm nằm gọn trong lòng đại ca, một tay nhỏ nắm thành quyền để bên má, đôi mắt đen láy long lanh, ngoan ngoãn vô cùng.
Thập tứ hoàng tử nhìn cũng thấy đáng yêu, tiến lên đưa tay ra: "Nặc Nhi, để hoàng thúc ôm nào."
Thẩm Tri Nặc hoàn hồn, lúc này mới phát hiện Thập tứ hoàng tử đã đến, ngoan ngoãn gọi một tiếng hoàng thúc, rồi đưa tay nhỏ ra cho hắn ta bế.
Buổi sáng, trước tiên là nôn, sau đó đến Thái y viện, rồi lại chơi với nương, tỷ tỷ và nhị ca. Sau đó bé ăn trưa, ngủ trưa, còn đi cho hai con chim công xanh của mình ăn, có thể nói là bận rộn không ngừng nghỉ, vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện lại với hệ thống.
Lúc này nhìn thấy Thập tứ hoàng tử, bé lại nhớ đến chuyện nghe được một nửa lúc trước, liền gọi hệ thống trong lòng: [Cún con, ngươi có đó không?]
Cún đen nhảy ra trước mặt bé: [Ở đây, tiểu chủ nhân.]
Đến rồi! Thập tứ hoàng tử tinh thần chấn động, trừng lớn mắt nhìn Thái tử, có chút kích động.
Thái tử giơ tay nhẹ nhàng ấn xuống, ra hiệu hắn ta đừng lên tiếng, cứ yên lặng lắng nghe.
Thập tứ hoàng tử liền giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ôm bé con đi đi lại lại trong phòng giống như Thẩm Vi Yến, nhẹ nhàng đung đưa.
Thẩm Tri Nặc nghiêng đầu nhỏ nhìn Thập tứ hoàng tử, suy đoán: [Cún con, Thập tứ hoàng thúc cũng đến nhà ta ăn cơm rồi, vậy Thập tứ hoàng thẩm chắc là vẫn bình an vô sự phải không?]
Hệ thống: [Chắc là vậy.]
Thẩm Tri Nặc: [Trước đó ngươi nói Ngụy Vân kia bị người ta mua chuộc, ngươi có biết ai mua chuộc nàng ta không?]
Thập tứ hoàng tử lập tức vểnh tai lên, Thái tử cũng vô thức nín thở.
Hệ thống: [Chuyện này tạm thời vẫn chưa biết, phải quét được khuôn mặt của Ngụy Vân mới biết được chi tiết. Nhưng theo cốt truyện thì là như vậy, ‘Đệ đệ ruột của Ngụy Vân là Ngụy Thương gây ra án mạng ở thanh lâu. Ngụy Vân vì muốn cứu đệ đệ nên mới đồng ý với người khác đi hãm hại Thập tứ hoàng phi.’]
Thẩm Tri Nặc kinh ngạc: [Nàng ta vì cứu đệ đệ mà đi hãm hại tỷ tỷ của mình?]
Mạng của đệ đệ nàng ta là mạng, mạng của đích tỷ nàng ta thì không phải là mạng sao?
Câu này nói trúng tim đen của Thập tứ hoàng tử, nếu không sợ làm kinh động đến bé con, hắn ta đã hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé một cái thật kêu rồi.
Hệ thống đáp: [Lòng người thiện ác khác nhau.]
Sau khi kinh ngạc, Thẩm Tri Nặc lại hỏi: [Nhưng như vậy, lại giống như bị người ta ép buộc, chứ không phải mua chuộc, tại sao lúc trước lại nói là mua chuộc?]
Thập tứ hoàng tử thầm khen tiểu chất nữ suy nghĩ tinh tế.
Hệ thống: [Tiểu chủ nhân, chuyện này phải quét được khuôn mặt của Ngụy Vân mới biết được.]
Cảm giác chỉ biết một nửa này thật khó chịu, Thẩm Tri Nặc sốt ruột, thở dài trong lòng: [Nàng ta không thể tùy tiện vào cung, ta cũng không thể ra khỏi cung, không gặp được nàng ta.]
Hệ thống: [Vậy thì hết cách rồi.]
Thẩm Tri Nặc ngẩng đầu nhỏ nhìn Thập tứ hoàng tử, lại bắt đầu lo lắng: [Ta cũng không thể nói ra chuyện này, ta phải làm sao mới có thể nhắc nhở Thập tứ hoàng thúc đề phòng Ngụy Vân đây. Ta rất thích Thập tứ hoàng thẩm, không muốn thẩm ấy xảy ra chuyện.]
Nghe đến đây, Thập tứ hoàng tử cảm động không nói nên lời, hốc mắt lập tức đỏ hoe.