Bị Đọc Tâm, Ta Trở Thành Đoàn Sủng Trong Văn Quyền Mưu

Chương 27

Thái tử mỉm cười: "Ngụy đại nhân cứ việc chuyển lời giúp cô là được."

Người trong hoàng gia cứ thích nói chuyện úp úp mở mở, Ngụy Tông không biết Thái tử điện hạ đang có ý gì, gật đầu đáp: "Vâng, vi thần tan việc sẽ đến phủ Thập tứ điện hạ truyền lời."

Thái tử: "Không, Ngụy đại nhân, xin mời ngài lập tức quay về."

Nghe vậy, Ngụy Tông càng cảm thấy lời Thái tử bảo ông ta truyền nhất định có ẩn ý, sắc mặt nghiêm lại: "Vâng, vi thần xin phép cáo lui."

Thái tử chắp tay: "Làm phiền Ngụy đại nhân."

Ngụy Tông không dám chậm trễ, xin Hộ bộ Thượng thư cho nghỉ rồi vội vàng rời khỏi nha thư, lên xe ngựa ở cửa cung đi về phía phủ Thập tứ hoàng tử.

Ai ngờ chưa đi được bao xa, đã gặp quản gia nhà mình đích thân đến tìm, quản gia lại gần nói nhỏ vài câu, sắc mặt Ngụy Tông đột biến, đấm mạnh vào cửa sổ xe, thấp giọng mắng: "Nghiệt chướng! Mau chóng hồi phủ."

Trên đường đến Ngụy phủ, Thập tứ hoàng tử lại nhớ lại những lời đã nghe được trong cung: "Lúc đầu vừa nghe thấy nàng gặp chuyện, ta rất hoảng hốt, hoàn toàn không nghe thấy những lời sau đó. Nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như A Thống kia có nói, có người mua chuộc ả độc phụ kia."

Thập tứ hoàng tử có chút hối hận: "Trước đó ta lại không nghĩ ra, nếu lừa nàng ta một hồi, nói không chừng đã moi ra được rồi."

Thập tứ hoàng tử phi cau mày: "Cũng không biết kẻ đứng sau giật dây rốt cuộc là ai, vì sao phải làm như vậy."

Thập tứ hoàng tử cũng cau mày: "Chẳng lẽ nhằm vào ta? Ta chỉ là một công tử ăn chơi."

Thập tứ hoàng tử phi nhìn phu quân mình suốt ngày chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, cũng cảm thấy không có khả năng.

Hai người phân tích hồi lâu, mãi đến khi xe ngựa đến trước cổng Ngụy phủ, cũng không phân tích ra được gì.

Trước khi xuống xe, Thập tứ hoàng tử nắm lấy tay thê tử: "Chuyện của A Thống quá kỳ lạ, việc này chỉ có nàng và ta biết, chớ nói với người khác."

Thập tứ hoàng tử phi nghiêm túc gật đầu: "Được, ngay cả mẫu thân thϊếp cũng không nói."

Hai người xuống xe.

Người gác cổng thấy Thập tứ hoàng tử và đại tiểu thư nhà mình trở về, vội vàng mở cổng giữa, nghênh đón hai người vào trong, một tiểu đồng nhanh mắt khác chạy vào bẩm báo.

Hai người cũng không đợi, trực tiếp đi vào trong, đi được nửa đường thì thấy Ngụy phu nhân đi ra đón với sắc mặt khó coi. Ngụy phu nhân tiến lên, trước tiên hành lễ theo tôn ti, hai người cũng hành lễ vãn bối với Ngụy phu nhân.

Bên ngoài có nhiều hạ nhân, không tiện nói chuyện, ba người đều không mở miệng, im lặng đi vào nội điện.

Sau khi ngồi xuống, đợi nha hoàn dâng trà xong, Ngụy phu nhân bảo tất cả lui xuống, sau đó đi đến trước mặt Thập tứ hoàng tử, định quỳ xuống.

"Nương, người làm gì vậy?"

"Nhạc mẫu mau đứng lên."

Hai phu thê vội vàng đứng dậy, đỡ Ngụy phu nhân lên.

Ngụy phu nhân vừa sợ vừa hổ thẹn, khóc nói: "Thập tứ điện hạ, tại ta thất trách mới để loại người độc ác như vậy đến bên cạnh Vi Vi, suýt nữa gây ra đại họa."

Bà ấy sợ khi nữ nhi gặp nguy hiểm, suýt nữa thì một xác hai mạng.

Cũng sợ gánh tội danh mưu hại con cháu hoàng gia, khiến cả nhà bọn họ đều mất mạng.

Thập tứ hoàng tử phi an ủi mẫu thân vài câu, đợi bà ấy bình tĩnh lại một chút, mới hỏi: "Phụ thân đã về chưa?"

Ngụy phu nhân lấy khăn lau nước mắt: "Đã sai người đến nha thự báo tin, chắc cũng sắp về rồi."

Thập tứ hoàng tử phi lại hỏi: "Vậy Ngụy Vân có nói gì không?"

Ngụy phu nhân thở dài nặng nề: "Đông Lai đưa người trở về, nói lại mọi chuyện với ta. Ta lập tức sai người giam nàng ta lại, đích thân đi hỏi, nhưng không ngờ chỉ sơ suất một chút, nàng ta lại đập đầu vào tường."