Bị Đọc Tâm, Ta Trở Thành Đoàn Sủng Trong Văn Quyền Mưu

Chương 20

Văn Anh quận chúa thấy muội muội muốn nôn, cũng không xoa xương sườn nữa, vội vàng đứng dậy, chạy đến ôm bé vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng bé, đau lòng không thôi: "Nặc Nhi, muội đau bụng phải không?"

Nghe thấy tỷ tỷ sắp khóc, Thẩm Tri Nặc muốn an ủi vài câu, nhưng không nói nên lời, chỉ có thể vẫy tay nhỏ ra hiệu mình không sao, cúi người ưỡn mông nhỏ, tiếp tục nôn khan.

Văn Anh quận chúa luôn bảo vệ muội muội, thấy bé nôn đến mức mặt mày tái mét, vừa đau lòng vừa tức giận, quay đầu trừng mắt nhìn Thẩm Vi Thanh: "Nhị ca, đều tại huynh."

Thẩm Vi Thanh tự biết mình sai, ngồi xổm xuống bên cạnh Thẩm Tri Nặc, áy náy gãi đầu: "Ta đi gọi thái y đến nhé."

Văn Anh quận chúa sốt ruột: "Đi rồi về mất thời gian lắm, bế Nặc Nhi đi."

Thẩm Vi Thanh đương nhiên không có ý kiến, bế Thẩm Tri Nặc lên liền đi, Thẩm Tri Nặc nôn đến mức không còn sức lực, nằm bẹp trên vai Thẩm Vi Thanh.

Kỳ thật bé muốn nói mình không sao, hoàn toàn không cần khám thái y, nhưng bé biết nói cũng vô ích. Ngày thường bé chỉ cần hắt hơi một cái, mẫu phi cũng sẽ cho thái y đến bắt mạch cho bé, lúc này đã nôn khan đến mức này, ca ca tỷ tỷ sao có thể đồng ý không khám thái y.

Thẩm Vi Thanh vừa đi nhanh, vừa cúi đầu nhìn Văn Anh quận chúa: "Tuệ Nhi, muội không sao chứ, hay là nhị ca cõng muội?"

Văn Anh quận chúa vội vàng xua tay từ chối: "Muội tự đi được, nhị ca cứ ôm Nặc Nhi cho tốt là được."

Ba huynh muội liền đi về phía Thái y viện, sợ lại làm muội muội khó chịu, lần này Thẩm Vi Thanh không chạy nữa, chỉ đi nhanh về phía trước.

Cung nhân Đông cung cuối cùng cũng thở hổn hển đuổi kịp, Văn Anh quận chúa liền phân phó một tiểu thái giám chạy nhanh: "Ngươi mau đến Phượng Nghi Cung tìm mẫu thân ta, nói tiểu quận chúa hơi khó chịu, chúng ta đang đưa muội ấy đến Thái y viện khám, nhưng đừng kinh động đến hoàng tổ mẫu, nói nhỏ thôi."

Tiểu quận chúa ở Đông Cung là bảo bối, không thể có chút sơ suất nào, tiểu thái giám nhìn tiểu quận chúa sắc mặt nhợt nhạt, nghiêm mặt, nhận lệnh nhanh chóng rời đi.

---

Vừa nghe thấy thê nhi của mình gặp nguy hiểm, Thập tứ hoàng tử vội vàng chạy ra khỏi cung, nhận lấy dây cương từ tay thị vệ Đông Lai, lập tức nhảy lên ngựa phi nước đại.

Đông Lai không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy sắc mặt chủ tử không tốt, lập tức lên ngựa đuổi theo.

Thập tứ hoàng tử về đến phủ cũng không xuống ngựa, cưỡi ngựa bước qua cửa, chạy thẳng đến nội viện, đến cửa mới xuống ngựa, vội vàng chạy vào trong hô: "Vi Nhi, Vi Nhi!"

Không biết chủ tử vì sao lại hoảng hốt như vậy, nha hoàn đang bận rộn trong vườn vội vàng nói lớn: "Điện hạ, Vương phi đang ở trong phòng, Vân cô nương đang ở cùng người."

Nghe vậy, sắc mặt Thập tứ hoàng tử càng thêm khó coi, tăng tốc chạy vào phòng, giọng nói càng thêm gấp gáp: "Vi Nhi!"

Đông Lai sắc mặt nghiêm nghị, đi theo vào trong, một tay đặt lên chuôi đao bên hông.

Trong phòng, Thập tứ hoàng tử phi ngồi trên giường, tay đang thêu một bộ quần áo nhỏ cho trẻ con. Thứ muội nhà nàng ấy là Ngụy Vân ngồi bên cạnh, tay cũng cầm khung thêu đang thêu hoa. Hai tỷ muội vừa thêu hoa vừa nói chuyện cười đùa, vô cùng thân thiết.

Nghe thấy tiếng gọi gấp gáp của Thập tứ hoàng tử, Thập tứ hoàng tử phi phì cười: "Gần đây bụng ta lớn lên, ta không sao còn phu quân lại thường xuyên hốt hoảng."

Khóe miệng Ngụy Vân cứng lại, rất nhanh khôi phục như thường, cười nói: "Chẳng qua tỷ phu lo lắng cho tỷ tỷ và hài tử."

Thập tứ hoàng tử phi cười đặt bộ quần áo nhỏ trong tay xuống, đứng dậy, vịn bụng đi ra ngoài, Ngụy Vân cũng đứng dậy, đi đến đỡ nàng ấy.