Bị Đọc Tâm, Ta Trở Thành Đoàn Sủng Trong Văn Quyền Mưu

Chương 11

Thẩm Vi Thanh nằm xuống cũng không yên phận, khi thì chọc khuôn mặt tròn nhỏ của Thẩm Tri Nặc, khi thì véo véo bàn tay nhỏ mũm mĩm của bé, cưng chiều không thôi: "Nặc Nhi, muội thật sự giống như cục bột nếp."

Thẩm Tri Nặc liền giơ chân nhỏ đá cậu bé: "Nhị ca hư."

Hai huynh muội cứ cãi nhau mãi, sau đó vẫn là Thẩm Vi Yến sợ ồn ào quá, Nặc Nhi ban đêm sẽ không ngủ được, liền mạnh tay kéo đệ đệ sang một bên, tự mình chen vào giữa, nhẹ nhàng vuốt ve đầu bé, dịu dàng dỗ dành: "Nặc Nhi ngoan."

Đối mặt với đại ca ôn nhu, Thẩm Tri Nặc cười ngọt ngào: "Đại ca tốt nhất."

Thái tử và Thái tử phi nằm trên giường, thì thầm bằng giọng chỉ hai người nghe thấy.

Thái tử phi dựa vào vai Thái tử, lòng không cam tâm: "Phu quân, chàng làm Thái tử hầu như không chê vào đâu được. Mười tám năm nay, ai ai cũng khen ngợi, không ngờ bệ hạ chỉ vì chàng khuyên can người ít dùng đan dược, liền đuổi cả nhà chúng ta đi lưu đày, tuy nói trong đó cũng có nguyên nhân khác, nhưng bệ hạ cũng quá nhẫn tâm."

Thái tử vỗ vai thê tử, nói đầy ẩn ý: "Có lẽ chính là vì ta làm quá tốt."

Thái tử phi sững người, sau đó phản ứng lại: "Không thể nào?"

Thái tử không trả lời, chỉ nắm chặt tay thê tử.

Thái tử phi thấy lòng lạnh lẽo. Đúng vậy, Thái tử càng hoàn hảo, uy tín trong triều càng cao, trong mắt bệ hạ, hắn càng trở thành mối đe dọa lớn.

Bệ hạ năm nay đã năm mươi tám tuổi. Nếu là người thường cũng đến tuổi an hưởng tuổi già, nhưng bệ hạ vẫn nắm chặt quyền lực trong tay.

Tính bệ hạ vốn đã đa nghi, mấy năm nay tuổi tác càng cao, bệ hạ càng nghi ngờ nhiều.

Nàng hạ thấp giọng: "Phu quân, dù chàng một lòng vì bệ hạ, nhưng có một số việc vẫn nên suy nghĩ nhiều hơn một chút, lời nói cũng phải cân nhắc kỹ càng hơn.."

Thái tử gật đầu: "Ta biết, chuyện liên quan đến tính mạng cả nhà chúng ta, sau này ta nhất định sẽ cẩn thận lời nói hành động."

Thái tử phi biết Thái tử tính tình trầm ổn, hắn nói như vậy, nàng liền yên tâm: "Ta cũng sẽ dạy dỗ các con, để chúng ít phạm lỗi."

Hai chữ "phạm lỗi" vừa nói ra, phu thê ôm nhau trong nháy mắt đều như bừng tỉnh, hai người đồng thanh nói: "Có lẽ, chúng ta nên phạm chút lỗi."

Hai người nói xong, nhìn nhau cười.

Bên chiếc giường cạnh cửa sổ, đám trẻ nghịch ngợm đã mệt, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Hai huynh đệ Thẩm Vi Yến và Thẩm Vi Thanh nhớ những lời nghe được từ phụ vương mẫu phi, chơi với muội muội một lúc, họ giả vờ ngủ, Thẩm Vi Thanh còn cố ý ngáy khẽ.

Văn Anh quận chúa thấy các ca ca không còn động tĩnh, biết lý do, thành thạo lấy chăn nhỏ đắp cho muội muội, sau đó đưa tay ôm cục bột nhỏ vào lòng, cũng nhắm mắt giả vờ ngủ.

Thẩm Tri Nặc buổi chiều ngủ gần hai canh giờ, lúc này tinh thần phấn chấn, không hề buồn ngủ, thấy ca ca tỷ tỷ đều ngủ rồi, sợ làm ồn họ, liền nằm im thin thít.

Nằm một lúc thấy chán, bé lại nói chuyện với hệ thống trong lòng: [Cún con, ngươi có đó không?]

Lúc trước, Thẩm Vi Thanh chỉ nghe phụ mẫu kể về chuyện kỳ lạ xảy ra với tiểu muội, sau khi nghe xong cứ gãi đầu gãi tai, muốn được nghe tận tai.

Nhưng từ chiều đến giờ, vẫn chưa nghe thấy tiểu muội nói chuyện với A Thống kia, có thể nói chờ đến lòng nóng như lửa đốt. Lúc này cuối cùng cậu bé cũng nghe thấy muội muội gọi A Thống, lập tức kích động không thôi, suýt chút nữa nhảy dựng lên.