Bị Đọc Tâm, Ta Trở Thành Đoàn Sủng Trong Văn Quyền Mưu

Chương 8

Thái tử cau mày, trong lòng như có tảng đá đè nặng, cảm thấy khó thở.

Đang lúc suy nghĩ, hắn thấy hai thiếu niên tuấn tú nói cười bước vào sân, đây là hai nhi tử của hắn, trưởng tử Thẩm Vi Yến mười bốn tuổi, thứ tử Thẩm Vi Thanh mười hai tuổi.

Hai người từ Chương Hoa Điện trở về sau buổi học, định đến thỉnh an mẫu phi, không ngờ vừa vào cửa đã thấy phụ vương cũng ở đó, cả hai bước nhanh đến trước, cười hành lễ: "Phụ vương an, mẫu phi an."

Thái tử gật đầu: "Đứng dậy đi."

Hai huynh đệ đứng dậy, cùng đưa tay, muốn bế muội muội đang nằm gọn trong lòng đại muội muội.

Thẩm Vi Thanh tính tình hoạt bát, dùng vai huých đại ca một cái, đẩy cậu ra một chút, sau đó giành được muội muội, cười khanh khách.

Thẩm Vi Yến tính tình trầm ổn, mỉm cười lắc đầu, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Đệ thật là."

Hai huynh đệ vây quanh muội muội hỏi han: "Nặc Nhi có nhớ nhị ca không?"

Thẩm Tri Nặc đầy tâm sự, ủ rũ gật đầu nhỏ: "Có ạ."

Nói rồi, bé còn dang hai tay ngắn ngủn ra, ôm lấy đầu hai huynh trưởng.

Ca ca tốt như vậy, chưa đến một năm nữa có thể sẽ chết, bé thật sự luyến tiếc.

Thẩm Vi Thanh được muội muội ôm, cảm thấy vừa bất ngờ vừa vui sướиɠ, nghiêng đầu nhìn huynh trưởng: "Đại ca, hôm nay Nặc Nhi lại không chê chúng ta hôi hám, còn ôm chúng ta nữa."

Thẩm Vi Yến tâm tư tỉ mỉ, nhận ra bé có gì đó không ổn, quay đầu nhìn Thái tử và Thái tử phi: "Nặc Nhi làm sao vậy, sao lại không vui?"

Thái tử phi đưa tay ôm bé lại, để bé dựa vào vai mình, nhẹ nhàng vỗ về: "Có lẽ là trời quá nóng, bị cảm nắng, phụ vương các con muốn kiểm tra bài vở của các con, ta đưa Tuệ Nhi và Nặc Nhi vào phòng ngủ một lát."

Nói xong, nàng ra hiệu với Thái tử, dẫn hai nữ nhi vào phòng.

Thái tử liền dẫn hai nhi tử đến thư phòng, đuổi đám cung nữ thái giám ra ngoài, sau đó đóng chặt cửa lại.

Thẩm Tri Nặc định nói chuyện thêm với hệ thống, nhưng cơ thể ba tuổi thật sự dễ buồn ngủ. Được Thái tử phi ôm trong lòng lắc lư vài cái, chẳng mấy chốc bé đã ngủ say.

Sau khi tiểu nữ nhi ngủ say, Thái tử phi nhẹ nhàng đặt bé lên giường, lấy một chiếc chăn nhỏ đắp lên bụng tròn vo của bé, nhỏ giọng dặn dò Văn Anh quận chúa: "Tuệ Nhi, con ở đây trông muội muội, mẫu thân đến thư phòng."

"Mẫu thân cứ yên tâm đi, con trông muội muội." Văn Anh quận chúa ngoan ngoãn đáp, nằm xuống cạnh muội muội, nhẹ nhàng vỗ về bé.

Thái tử phi cúi xuống hôn lên mặt hai nữ nhi, sau đó mới ra ngoài.

Trong thư phòng, Thái tử kể lại chi tiết sự việc hôm nay cho hai nhi tử nghe.

Thẩm Vi Yến sau khi kinh ngạc, cau mày: "Phụ vương, vậy chúng ta phải làm sao?"

Thẩm Vi Thanh vừa sợ hãi, vừa phẫn nộ. Cậu bé giận đến mức gần như bốc hỏa, không chờ phụ vương trả lời đã đập bàn nói: "Phụ vương, tiên hạ thủ vi cường, để con đi gϊếŧ họ!"

Thái tử nhìn tiểu nhi tử, nhỏ giọng nói: "Đừng manh động."

Thẩm Vi Yến giữ vai đệ đệ, ấn cậu bé trở lại ghế: "Đệ ngồi xuống trước đã, chúng ta bàn bạc kỹ hơn."

Thái tử phi đẩy cửa bước vào, nghe thấy cuộc trò chuyện của ba phụ tử, bước đến xoa đầu tiểu nhi tử, an ủi: "A Thanh đừng nóng giận, cũng đừng vội, còn nửa năm nữa mới đến mồng năm tháng Chạp, chúng ta vẫn còn thời gian để suy tính."