Bị Đọc Tâm, Ta Trở Thành Đoàn Sủng Trong Văn Quyền Mưu

Chương 3

Nhưng hôm nay đột nhiên có một hệ thống hình dạng con chó nhỏ màu đen tìm đến, nói bé là con tốt thí sống trong một cuốn sách. Phụ vương bé sẽ bị phế truất ngôi vị Thái tử, cả nhà bị lưu đày, cuối cùng chết thảm trên đường.

Vậy thì không được, kiếp trước bé là cô nhi, sống cô độc một mình, kiếp này vất vả lắm mới có gia đình yêu thương, làm sao có thể dễ dàng để họ chết được.

Vừa rồi bé muốn hỏi thêm hệ thống vài câu, nhưng mẫu phi đến, câu chuyện bị cắt ngang.

Bây giờ rảnh rỗi, bé lại muốn hỏi kỹ lại, xem rốt cuộc là chuyện gì, còn muốn hỏi xem có cách nào thay đổi kết cục thê thảm này không.

Còn chưa kịp hỏi, bé đã thấy tỷ tỷ dắt phụ vương vào sân.

Bé tò mò ngẩng đầu nhìn mẫu phi, dùng tay nhỏ đang cầm bánh chỉ vào cửa, vui vẻ nói: "Mẫu thân, phụ vương về rồi."

Thẩm Tri Nặc thầm nghĩ, ban nãy tỷ tỷ đang chơi vui vẻ với bé, sao đột nhiên lại biến mất, thì ra là đi đón phụ vương.

Thái tử phi xoa đầu tiểu nữ nhi, nhìn về phía Thái tử.

Thái tử tuy đã gần tứ tuần, nhưng vẫn như tuấn tú lịch lãm như thời thanh xuân, phong độ ngời ngời. Năm tháng chỉ giúp hắn thêm phần trầm ổn và nội liễm, hầu như không có dấu vết tuổi tác lưu lại trên người hắn.

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau với phu quân, trái tim đang hoảng loạn bất an của nàng như tìm được chỗ dựa, vững vàng hơn.

Hai phu thê trao đổi ánh mắt một lúc, Thái tử phi biết vừa rồi Tuệ Nhi đã kể chuyện cho Thái tử nghe.

Thái tử thấy thê tử có vẻ bất an, liền nhẹ nhàng vỗ tay nàng để trấn an. Sau đó hắn ôm lấy tiểu nữ nhi đang dang tay nhào về phía mình, mở miệng hỏi: "Nặc Nhi, con nói cho phụ vương nghe, vừa rồi con đang nói chuyện với..."

Nói được một nửa, miệng Thái tử bỗng nhiên đau nhói, cảm giác tê rần chạy dọc môi, khiến hắn lập tức ngừng lại, khoảnh khắc đó, hắn rốt cuộc cũng tin lời Tuệ Nhi nói.

Vừa rồi Tuệ Nhi vội vàng chạy đến Hộ bộ, ra vẻ bí hiểm kéo hắn ra ngoài, kể cho hắn nghe chuyện kỳ lạ xảy ra trên người Nặc Nhi.

Lúc đầu hắn không tin, sau khi nghe xong, cười ha ha nói Tuệ Nhi giỏi bịa chuyện, còn bảo rằng những chuyện thế này không nên đem ra đùa.

Nhưng Tuệ Nhi sốt ruột đến đỏ mắt, khẳng định mẫu phi đã bảo mình đi tìm phụ vương, không tin cô bé thì chí ít cũng nên tin mẫu phi chứ.

Hắn lúc này mới nghiêm túc suy nghĩ. Nghĩ lại đại nữ nhi nhà mình ngày thường rất chín chắn hiểu chuyện, tuyệt đối sẽ không chạy đến nói chuyện bịa đặt khi hắn đang làm việc.

Nhưng chuyện này thật sự quá mức kỳ quái. Hắn vẫn bán tín bán nghi, nhưng cũng không hỏi thêm nữa, dặn dò Hộ bộ Thượng thư một tiếng, vội vàng mang theo Tuệ Nhi trở về Đông Cung.

Nếu nói lúc đầu Thái tử chỉ tin năm phần, thì lúc này thấy thê tử đang hoảng sợ bất an, trong lòng hắn đã tin tưởng bảy tám phần.

Nhưng hắn vẫn mang tâm lý may mắn, nên thử bế Nặc Nhi lên hỏi.

Không ngờ chưa hỏi xong, miệng hắn đã đau như bị kim châm, khiến hắn không thể nói tiếp, lúc này vẫn còn tê.

Thấy Thái tử nói được một nửa đột nhiên im bặt, Thái tử phi cũng hiểu ra chuyện gì, đưa tay chỉ vào miệng mình, lại sờ mặt Văn Anh quận chúa, ra hiệu hai người cũng như vậy.

Tuy không rõ nguyên nhân, nhưng cả ba người đều biết, trước mặt bé không thể hỏi ra được gì.