Lời từ chối nghẹn lại trong cổ họng Đạo Khắc Đặc, rau trong lòng lúc này dường như nặng ngàn vàng, thực tế đúng là như vậy, sau cuộc khủng hoảng hạt giống, vũ trụ đã mấy trăm năm không còn thấy hạt giống nảy mầm sinh trưởng, ngay cả thủ đô cũng chỉ toàn cỏ úa vàng.
Mà bây giờ, ông lại nhận được rau quý từ bé con ngây thơ tặng.
Thậm chí mỗi cọng đều do chính tay bé nhổ.
Đạo Khắc Đặc vốn ngang ngược bướng bỉnh giờ đỏ hoe mắt, không còn từ chối tấm lòng chân thành của bé con nữa, ông ôm chặt mớ rau vào lòng: "Vậy ông cảm ơn bé con, tối nay ông sẽ ăn! Sau này ông sẽ đến cửa hàng rau của bé mua rau mỗi ngày!"
"Ừm!"
Bé con cũng vui lên, môi đỏ hồng mềm mại, khi mỉm cười trông như một đóa hồng đỏ đang nở rộ.
Bé con nhanh chóng nói thêm: "Tặng ông đấy, ông không phải mua~"
Trái tim Đạo Khắc Đặc hoàn toàn rộng mở, như có một tia sáng vô hình mạnh mẽ xuyên qua tâm hồn tăm tối bấy lâu của ông: "Không được, ông thích chi tiền cho bé con!"
Dù có tiêu hết lương và cả di sản, ông cũng phải đến xem bé con đáng yêu này mỗi ngày, mua rau của bé đáng yêu!
Cất món rau quý đi, Đạo Khắc Đặc lại khám cho bé con, lần này không cần tiêm, bé con cũng không sợ, thậm chí còn vui vẻ ngân nga hát.
Đạo Khắc Đặc nghe không rõ bé hát gì, nhưng giai điệu nghe rất hay: "Bé con đang hát gì thế?"
Green vẫn lặng lẽ nghe bấy giờ mới cười: "Là bài hát quê nhà của chúng tôi."
Còn dùng ngôn ngữ rồng cổ xưa, đây là điệu hát mà mỗi rồng có con nhỏ đều sẽ hát, từ hồi ở hành tinh hoang vu, mỗi con rồng đều không biết đã hát cho bé bao nhiêu lần, dần dà, dù bé con không nói được tiếng rồng cổ, nhưng vẫn nhớ được giai điệu.
Bé con hát đi hát lại nhiều lần.
Thậm chí đến tối đi ngủ vẫn còn ngân nga bài hát.
Bé con giờ không ngủ trong nôi nữa, cả nhà ngủ ở phòng ngủ lớn nhất tầng hai, bé con ngủ trên giường lớn, bên cạnh là anh Trứng Đen. Và... một bộ quần áo cũ.
Mấy con rồng đã chọn sẵn quần áo cho bé con mặc ngày mai, dù giờ bé con có rất nhiều quần áo, chất vải cũng rất tốt, nhưng bé con vẫn thích mặc bộ vải gai nhỏ mà Green đã may cho bé hồi ở hành tinh hoang vu, hoàn toàn không chê vải thô ráp, thậm chí còn nhìn chằm chằm, tỏ ý ngày mai mở cửa hàng muốn mặc cái này.
"Được, bé con thích mặc gì thì mặc."
Các con rồng ở bên cạnh bé con, vẻ ngoài vạm vỡ ban ngày hoàn toàn biến mất, giờ xuất hiện bên giường bé con là dáng vẻ anh tuấn vốn có của các con rồng, đôi mắt đỏ, xanh dương, xanh lá, nâu lấp lánh khác thường. Bốn giọng nói khác nhau hòa với giọng trong trẻo của bé con, dưới ánh đèn đầu giường mờ ảo, tạo nên một không khí ấm áp khác lạ.
Bên cạnh là ba và các bác quen thuộc, cùng với anh Trứng Đem quen thuộc, bé con buồn ngủ dần, dưới tiếng ru bằng ngôn ngữ rồng cổ, dần dần nhắm mắt lại.
Lại một đêm bình thường mà tuyệt vời trôi qua.
Ngày hôm sau khi bình minh vừa ló dạng, "Cửa hàng rau của bé con" đã lặng lẽ khai trương ở cuối ngõ.
Dạo này lão John rất phiền não, tiệm rèn của ông đang đối mặt với khủng hoảng không có người kế nghiệp, người trong vũ trụ trở nên nóng nảy hung bạo, mà mấy đứa con của ông ai cũng bận việc riêng, người nghiên cứu khoa học thì nghiên cứu, người điều khiển robot thì điều khiển, nhưng không ai chịu tiếp quản tiệm rèn của ông, càng không ai quan tâm đến kỹ thuật rèn sắt truyền từ tổ tiên đến nay sắp thất truyền.
Và hôm nay là ngày họp mặt gia đình của họ, vợ lão John đã mất từ lâu, họp mặt với mấy đứa con có ý nghĩa gì? Lũ bất hiếu này chỉ làm ông tức giận.
Ông không muốn để tâm, dù không để tâm, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chuyện.
Qua đi qua lại, trời chưa sáng, ông đã trằn trọc không yên trên giường, cuối cùng lão John thở dài não nề.
Ông căng mặt, nhìn mình trong gương, nếp nhăn chồng chất như núi đồi, mặt già nua tàn tạ, nhưng dưới lớp áo cơ bắp vẫn cuồn cuộn, đây là do thường xuyên rèn sắt. Dù mọi người đều dùng dung dịch dinh dưỡng, ông vẫn khỏe hơn thanh niên ở đây, nhưng nói đến khỏe mạnh... vẫn là cả nhà mới chuyển đến cuối ngõ khỏe phi thường.
Người nào cũng to như núi nhỏ, búa sắt nặng trong tay họ như cái quạt, nhấc lên nhẹ tênh, đập xuống cộp cộp cộp.
Dáng vẻ đẹp! Động tác dứt khoát!
Mầm non tốt thế này nên học rèn sắt với ông mới phải!
Tiếc là trước đây ông đã vòng vo hỏi Đạo Khắc Đặc, lão già này lấp lửng, chỉ nói họ có việc chính phải làm, tuyệt đối không đến học rèn sắt với ông.
Lão John lúc đó liền nổi giận!
Cái gì gọi là việc chính phải làm?
Rèn sắt sao không phải việc chính? Phải biết rằng nhiều hành tinh, nhiều người thế, người thành thạo kỹ thuật rèn sắt thủ công cũng chỉ có nhà ông.
Thậm chí rèn sắt đã trở thành di sản phi vật thể của vũ trụ, vậy mà vẫn không tính là việc chính??
Ông phải xem cả nhà này định làm gì!
Mang tâm tư riêng này, mấy ngày nay lão John rảnh rỗi là chạy đến cuối ngõ, căn nhà gỗ này là ông tận mắt thấy họ dựng lên, tuy bên ngoài nhìn thô ráp, nhưng đặc biệt có quy hoạch, cửa sổ to, kệ gỗ bên trong cũng ngăn nắp. Đôi khi ông còn thấy một đứa bé đáng yêu ngồi trên kệ gỗ, không biết đang nghịch gì trong hộp xốp, nhưng không khí gia đình thật tuyệt.
Chỉ là không biết nhà này định buôn bán gì, hôm qua thậm chí cả người của sở công thương cũng đến, nhà ông mở tiệm rèn, bình thường tất nhiên cũng có quan hệ với sở công thương; nhưng người đến hôm qua lại là giám đốc sở công thương, dù ông chưa từng đối mặt trực tiếp với vị giám đốc này, nhưng tin tức vũ trụ vẫn thường thấy ông ta, bình thường không có việc đều không rời khỏi văn phòng, hôm qua lại tự mình dẫn một đống người đến cuối ngõ.