Hôm Nay Tôi Lại Sống Lại Ở Phim Trường Conan

Chương 43:

Khi bước đến bậc thang cuối cùng dẫn lên sân thượng, Edogawa Conan cảm thấy mình đã đá phải thứ gì đó.

Cậu di chuyển ánh đèn của đồng hồ xuống dưới chân, nhìn rõ một chiếc giày da rơi trên mặt đất.

... Không phải đang diễn Lọ Lem chứ, sao lại có một chiếc giày ở đây?

Edogawa Conan vẻ mặt nghi hoặc, từ từ di chuyển ánh đèn của đồng hồ, sau đó nhìn thấy rõ cơ thể Yamaguchi Hide nằm sõng soài dưới chân cầu thang. Một chân ông ta chỉ đi tất, rõ ràng chiếc giày rơi xuống thuộc về ông ta.

Edogawa Conan biến sắc, chạy đến bên cạnh Yamaguchi Hide, đặt đầu ngón tay lên cổ ông ta.

Sau khi cảm nhận được mạch đập dưới đầu ngón tay, Edogawa Conan thở phào nhẹ nhõm - May quá, may quá, vẫn còn sống.

Cậu vén tóc trên trán Yamaguchi Hide, tìm thấy một vết sưng đỏ trên đầu ông ta, có vẻ như ông ta đã bị ngất xỉu do lăn xuống cầu thang.

Sau khi dùng ánh đèn của đồng hồ chiếu sáng khuôn mặt Yamaguchi Hide, Edogawa Conan cẩn thận quan sát, tìm ra danh tính của người này trong trí nhớ - Thành viên hội đồng quản trị của công ty dược phẩm Shimizu.

Nếu người này là mục tiêu của Kanami Haruna...

Công ty dược phẩm Shimizu, tổ chức, hai từ này đặt cạnh nhau, Edogawa Conan rõ ràng có thể liên tưởng đến rất nhiều thứ.

Không cần nghĩ nhiều, những thứ liên quan đến thuốc chắc chắn là APTX4869. Đó là thông tin quan trọng liên quan đến việc cậu bị teo nhỏ, đồng thời cũng ẩn chứa mục tiêu cuối cùng mà tổ chức theo đuổi.

Giá mà cậu có thể nhận ra Yamaguchi Hide là mục tiêu của họ sớm hơn... Nhưng chuyện này lại dính líu đến Kaito Kid, ánh mắt và sự chú ý của mọi người đều bị tên trộm giả tạo đó thu hút, căn bản không ai chú ý đến những cơn sóng ngầm cuộn trào dưới ánh đèn sân khấu.

Edogawa Conan vẫn đang tìm hiểu lý do tại sao Yamaguchi Hide bị nhắm đến thì đột nhiên nghe thấy tiếng động phát ra từ sân thượng.

Có lẽ là do cửa không đóng kín, chỉ có vài âm thanh lọt vào từ khe hở.

Edogawa Conan nắm bắt được từ khóa - "Linh Miêu", "Chim Báo Tử", "Kid".

Xem ra trên sân thượng không chỉ có Kid.

Edogawa Conan hít sâu một hơi, không quan tâm đến Yamaguchi Hide nữa. Cậu tắt đèn trên đồng hồ, nhẹ nhàng đẩy cửa sân thượng, nép mình sau bức tường.

Tai Linh Miêu khẽ động đậy. Hắn giơ tay, lại bắn một phát súng vào góc tường.

"Có chuột con mới đến." Linh Miêu lạnh lùng nói.

Kanami Haruna không cần sai Kuro đi xem cũng có thể đoán được là ai. Ước chừng là Amuro Tooru hoặc Edogawa Conan, trong cả hội trường cũng chỉ có hai người này có trí thông minh không bị trò hề của Kaito Kid xoay vòng vòng.

"Bây giờ chúng ta là ba đánh một," Kuroba Kaito mỉm cười, "Người nên sợ hãi là hắn ta mới phải chứ?"

Kanami Haruna muốn nói lại thôi.

Cậu đang đứng cách góc tường không xa, khóe mắt có thể nhìn thấy đôi giày màu đỏ lộ ra - Tốt lắm, là Edogawa Conan.

Tính một học sinh tiểu học vào lực lượng ba đánh một, điều này thực sự có thích hợp không?

Edogawa Conan nấp sau bức tường sững người, vài giây sau lặng lẽ cười thành tiếng.

Cậu ấn nút trên thắt lưng, một quả bóng đá bơm căng hơi ngay lập tức xuất hiện trong tay cậu.

Qua mắt Kuro, Kanami Haruna nhìn đến mức mắt tròn xoe: Đây lại là công nghệ đen gì vậy? Chỉ một cái thắt lưng như vậy mà lại có chức năng tự bơm hơi? Cậu thậm chí còn không nhìn thấy van!

Sau đó cậu bé ngồi xổm xuống, ấn nút trên giày, đôi giày màu đỏ trắng ngay lập tức lóe lên ánh sáng sặc sỡ.

"Chỉ bằng các ngươi?" Linh Miêu bị Kuroba Kaito chọc cười, "Thật là khoác lác!"

Giây tiếp theo, hắn đã bị vả mặt.

- Theo nghĩa đen.

Một quả bóng đá đang xoay với tốc độ cao xé gió lao tới đập vào mặt Linh Miêu, hắn bị quả bóng đá đập ngã ngửa ra sau, cả người ngã xuống đất xi măng, tiếng ù tai vang lên trong đầu hắn, nhất thời hoa mắt chóng mặt không đứng dậy được.

Kuroba Kaito nhảy xuống lan can, nắm lấy tay Kanami Haruna, kéo cậu cùng trốn sau bức tường, tiện tay xoa đầu Edogawa Conan.

"Cảm ơn, đại Thám tử."

"Tên này, cậu thừa biết tôi sẽ đuổi theo mới dám làm liều như vậy phải không?" Edogawa Conan khó chịu hất tay Kuroba Kaito đang xoa đầu cậu, "Còn nữa, đừng có xoa đầu người khác!"

"Chậc," Kuroba Kaito tặc lưỡi, "Đại Thám tử keo kiệt thật đấy."

Kanami Haruna không nhịn được lên tiếng: "Hai người có còn nhớ ở đây còn có tôi không?"

Cuộc cãi vã giữa hai người này rất quen thuộc, khiến Kanami Haruna nhất thời nảy sinh ảo giác rằng hình như cậu không nên xuất hiện ở đây.

Khi Edogawa Conan ngẩng đầu nhìn Kanami Haruna lần nữa, cậu bé đã thay đổi thành một biểu cảm vô cùng ngây thơ: "Anh Haruna, tại sao tên xấu xa kia lại gọi anh là Chim Báo Tử vậy? Là mật danh à?"

Tên nhóc này, Kanami Haruna vẫn giữ nụ cười trên mặt, nếu không biết cậu ta khác với học sinh tiểu học bình thường, suýt chút nữa đã bị lừa rồi!

"Người đó bị thần kinh," Kanami Haruna chối thẳng, "Thích gọi người khác là động vật, chẳng phải hắn ta vừa gọi cậu là chuột con sao?"