"Cà ri được không?" Morofushi Hiromitsu vừa kiểm tra nguyên liệu còn lại vừa hỏi, "Vừa hay còn thừa một ít khoai tây, hành tây và thịt bò."
"Gì cũng được." Kanami Haruna trả lời dè dặt.
... Ở trong nơi ẩn náu mà lại đột nhiên ăn cơm, diễn biến này thật sự quá kỳ quái.
Morofushi Hiromitsu gật đầu, vừa bắt đầu nấu ăn, vừa trò chuyện với Kanami Haruna.
"Ngài ấy đã sắp xếp nhiệm vụ mới cho cậu sao?"
"Ừm," Kanami Haruna trả lời, "Hợp tác với Bourbon."
Nghe vậy, người thanh niên trước mặt này chắc chắn cũng là đồng nghiệp của cậu.
"Anh ta đã nhanh chóng thay thế vị trí của tôi rồi sao?" Morofushi Hiromitsu dừng một chút, sau đó cười thở dài, "Trước đây người đứng cạnh chim báo tử là Scotch mà."
Ồ - Đây là Scotch.
Kanami Haruna đã đối chiếu được khuôn mặt với mật danh.
Kanami Haruna chớp mắt, "Dù sao cũng là rượu whisky, Scotch hay Bourbon cũng như nhau."
"Cũng đúng," Morofushi Hiromitsu khẽ cười, "Cậu chưa bao giờ quan tâm đến việc hợp tác với ai."
Chiếc nồi dùng để nấu cà ri rung nhẹ, Morofushi Hiromitsu mở nắp nồi nhìn cà ri đang sôi, múc ra một bát đặt trước mặt Kanami Haruna.
Mùi cà ri nồng nàn, lan tỏa khắp phòng. Kanami Haruna dùng thìa múc một thìa cà ri màu sẫm bỏ vào miệng.
"- Ngon!" Cậu khen ngợi, "Ngon hơn cả cà ri của Bourbon."
"Cảm ơn đã khen."
Morofushi Hiromitsu mỉm cười, thầm nghĩ lúc trước cậu chọn tôi làm cộng sự chẳng phải là vì muốn ăn đồ ăn ngon sao?
...
"Sao vậy?"
Amuro Tooru vừa nghe điện thoại, vừa đổ hạt cà phê vào máy xay cà phê.
"Những đạo cụ nhỏ của Conan, anh biết ai làm không?" Kanami Haruna hỏi ở đầu dây bên kia.
Amuro Tooru sững người, "Đạo cụ nhỏ của Conan?"
Đạo cụ nhỏ... Là loại như huy hiệu thám tử sao?
Amuro Tooru nghĩ ngợi, cảm thấy chuyện này cũng không có gì không thể nói, liền nói thẳng với Kanami Haruna.
"Chắc là do Tiến sĩ Agasa làm, Tiến sĩ Agasa là hàng xóm của cậu Kudo, ông ấy thường làm một số phát minh nhỏ, là một người rất có ý tưởng và sáng tạo." Anh ta nói, sau đó nhấn nút máy xay, tiếng máy hoạt động vang lên, "Cậu hỏi chuyện này làm gì?"
"Muốn hỏi ông ấy một chút, tôi cũng muốn mày mò một số thứ nhỏ." Kanami Haruna nhận được câu trả lời, không chút lưu tình định cúp máy, "Cảm ơn, vậy tạm biệt nhé."
"Chờ đã," Amuro Tooru lập tức lên tiếng, "Hôm nay cậu không đến Poirot sao?"
Khi nói câu này, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ - Đã gần tối, ánh sáng có chút đỏ cam của hoàng hôn, kéo bóng người dài ra.
Giờ này mọi ngày, Kanami Haruna luôn xuất hiện ở Poirot đúng giờ như điểm danh, không trách Enomoto Azusa nhìn bọn họ với ánh mắt ngày càng kỳ lạ.
"Chuyện này à," Giọng của Kanami Haruna ở đầu dây bên kia nghe có vẻ không rõ lắm, "Đã có người nấu cơm cho tôi ăn rồi, nên hôm nay không cần làm phiền anh nữa."
Anh ta nghe thấy Kanami Haruna chép miệng, dường như đang hồi tưởng lại hương vị của món ăn.
Amuro Tooru dừng lại một chút rồi mới nói, "... Thì ra cậu cũng biết là làm phiền tôi."
Cuộc gọi kết thúc.
Amuro Tooru cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào nhật ký cuộc gọi hiển thị trên màn hình, vẻ mặt khó hiểu - Thật khó để nói rõ cảm giác của anh lúc này.
Rõ ràng là rất ghét hành vi ăn chực của Kanami Haruna, nhưng khi nghe thấy tên đó nói không đến nữa, còn tìm được người nấu cơm cho cậu ta... Tại sao lại có cảm giác "Tên này cuối cùng cũng không làm phiền người khác nữa" và "Cậu ta vậy mà lại tìm người khác" đan xen... một cảm giác khó chịu kỳ lạ.
*
Khi chuông cửa vang lên, Haibara Ai đang ngồi trên ghế sofa đọc tạp chí.
Tiếng chuông cửa sắc nhọn vang lên ba tiếng, cô nhấp một ngụm cà phê đắng, rồi mới đặt cốc và tạp chí xuống, đi ra mở cửa.
Cửa mở, Haibara Ai theo bản năng ngẩng đầu lên - Sau đó đồng tử co lại.
Mái tóc dài màu bạc của thiếu niên buông xuống vai, tóc mai được cố định bằng kẹp tóc màu đen, vén ra sau tai. Khuôn mặt của cậu không thể nghi ngờ là có thể dùng từ "xinh đẹp" để miêu tả, cho dù không cười, đôi mắt hơi cụp xuống và khóe môi cong lên tự nhiên cũng toát lên vẻ dịu dàng thuần khiết, chỉ có khuyên tai đeo trên dái tai và khuyên tai xương màu đen lộ ra phá vỡ sự thuần khiết này, nhuộm lên khóe mắt và lông mày cậu vẻ sắc bén.
Haibara Ai sững người.
Đôi đồng tử màu xám xanh đẹp như viên bi thủy tinh từ từ chuyển động, ánh mắt từ khuôn mặt của Kanami Haruna chuyển đến dái tai của cậu - Bất kỳ vật trang trí nào trông vô hại cũng có thể trở thành vũ khí gϊếŧ người trong tay Kanami Haruna.
Cô đã từng tận mắt nhìn thấy Kanami Haruna dùng vài chiếc khuyên tai ghép thành kim nhọn đâm vào cổ họng người khác.
Bình tĩnh, mình là Haibara Ai, không phải Sherry. Cô tự nhủ trong lòng.
"Anh là..." Haibara Ai mỉm cười hỏi.
"Hân hạnh được gặp, tôi là Haruna." Kanami Haruna ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Haibara Ai, "Kanami Haruna. Trước đây đã gặp vài lần cùng Conan và anh Amuro."