Bom hẹn giờ tự chế hình đồng hồ đeo tay.
Kanami Haruna ước tính, bây giờ có chạy cũng không thoát, dù sao chết nhiều cũng chẳng sợ, chỉ bị nổ một chút thôi, cũng chẳng sao.
Vì vậy, nhân lúc chưa đến hai giây cuối cùng, Kanami Haruna vội vàng xem những thứ còn lại.
Đó là một bức ảnh chụp chung - Trong ảnh có bốn người, ba thanh niên ngồi cùng nhau ở phía trước đều nở nụ cười, khoác vai bá cổ, trông ai cũng tràn đầy năng lượng và sảng khoái.
... Khiến Kanami Haruna ngồi ở bàn khác phía sau trông có vẻ hơi cô đơn, như thể chỉ là một người qua đường vô tình lọt vào ống kính.
Tấm bản đồ được gấp lại là một bản đồ hoàn chỉnh của khu vực xung quanh Tokyo, sau khi mở ra, có một vài vòng tròn được vẽ bằng bút đỏ, được đánh dấu bằng các con số đơn giản.
Trên một mảnh giấy khác viết vài dòng chữ đơn giản.
Kanami Haruna nhận ra đó là nét chữ của chính mình, thậm chí những dòng chữ viết ra cũng mang giọng điệu của cậu, khiến người ta vừa nhìn đã tăng huyết áp.
- Bất ngờ không? Ngạc nhiên không? Kí©ɧ ŧɧí©ɧ không? Quà lưu niệm không thể để người không liên quan nhìn thấy, chỉ có thể nhờ cậu đi chết, xin lỗi :).
Thậm chí còn vẽ thêm một khuôn mặt cười vô cùng đáng ghét ở phía sau.
Đồng hồ đếm ngược trên màn hình đồng hồ nhảy về 0.
Ánh lửa bùng lên từ vụ nổ cuộn thành sóng nhiệt, ngay lập tức nhấn chìm Kanami Haruna đang ở gần trong gang tấc.
Trước khi bị cuốn hoàn toàn vào vụ nổ, Kanami Haruna nhanh tay giấu những thứ vừa lấy được ra sau lưng - Ngoại trừ mảnh giấy chế nhạo kia.
Sau đó, cậu nhắm mắt lại một cách bình thản.
Sau khi một tiếng nổ lớn vang lên, đèn nhỏ trên trần nhà phát ra tiếng "bíp" nhẹ, đèn đỏ nhấp nháy vài giây, vòi phun nước trên trần nhà bắt đầu hoạt động.
Những tia nước nhỏ rơi xuống, rơi trên mặt Kanami Haruna, làm ướt tóc mái và lông mi của cậu.
Vải mỏng bị nước thấm ướt hoàn toàn, dính chặt vào cơ thể thiếu niên, phác họa đường nét cơ thể có phần mảnh khảnh. Trong khoảng trống lớn bị vụ nổ thiêu rụi, lộ ra một mảng da trắng lớn, tro đen do vụ nổ rơi xuống cũng bị nước làm ướt và loang ra.
Kanami Haruna nằm trên chiếu tatami, từ từ mở mắt, đảo mắt nhìn căn hộ nhỏ bé đã trải qua nhiều tai nạn này - Ba bức tường đã bị lửa thiêu đen, lớp tường bong tróc để lộ vật liệu gia cố bên trong.
Cậu nhìn chằm chằm vào thiết bị chữa cháy lắp trên trần nhà, thở dài u uất.
"Haiz..." Kanami Haruna chán nản, "Cuối cùng mình cũng hiểu tại sao ở đây lại phải lắp đặt thiết bị chữa cháy rồi."
Người bình thường đối mặt với bom ở khoảng cách gần như vậy, dù chỉ là một quả bom đồng hồ nhỏ, tất nhiên cũng không thể sống sót.
Người dám dòm ngó "bí mật của một bản thân khác", đương nhiên sẽ bị diệt khẩu.
Chỉ có á nhân mới có thể sống sót... Nói chính xác là chết đi sống lại.
Kanami Haruna chống tay ngồi dậy, đưa tay vuốt tóc mái màu bạc bị ướt dính vào da ra sau tai, để lộ vầng trán sáng bóng.
Kuro ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh cậu, đưa xấp ảnh và cuống vé cho cậu.
Kanami Haruna nhận lấy bức ảnh, cậu cụp mắt xuống. Nhìn chằm chằm vào ba người đang cười rạng rỡ trong ảnh - Cậu nhận ra một trong số họ.
Là Date Wataru mà cậu vừa gặp mấy hôm trước.
Date Wataru là cảnh sát, suy ra từ chức vụ hiện tại của anh ta, rất có thể là đã tốt nghiệp trường cảnh sát. Hai người còn lại khoác vai bá cổ với anh ta, lại là người có thân phận gì...?
Tại sao bức ảnh này lại bị giấu đi? Cậu và những người trong bức ảnh này có quan hệ rất sâu sắc sao? Còn cả cuống vé xem ảo thuật của Kuroba Toichi nữa...
Kanami Haruna ơi là Kanami Haruna, lịch sử tình cảm của cậu có phải hơi quá phức tạp rồi không?
Cậu không nhịn được mà tự hỏi bản thân ở thế giới song song trong lòng.
Giờ thì nợ tình cảm lại tìm đến cậu rồi! Hèn gì vẻ mặt của Date Wataru khi nhìn cậu lại kỳ lạ như vậy.
Còn những nơi được khoanh tròn màu đỏ trên bản đồ đó... Phải tìm cơ hội đến xem thử.
Kanami Haruna thở dài, cất kỹ những thứ này, nhét vào ngăn bí mật dưới gầm giường.
Mặc dù không biết tại sao lại phải giấu đi, nhưng Kanami Haruna suy đoán những thứ này có lẽ rất quan trọng - Hoặc rất có ý nghĩa, để tránh bị người khác nhìn thấy, để chắc chắn, cậu vẫn nên làm một quả bom đặt ở đó làm thiết bị an toàn.
Ừm, còn có thể làm thêm vài quả mang theo bên mình để phòng thân.
Còn bom tự chế có ổn định hay không... Chẳng sao cả, cậu sẽ không chết, người chết chắc chắn là người khác.
...
Có tiếng gõ cửa căn hộ.
Kanami Haruna khựng lại, thở dài, quay người đi mở cửa.
Vừa rồi tiếng nổ hơi lớn, chắc là bị hàng xóm phàn nàn rồi.
Cậu đi chân trần ra cửa mở cửa căn hộ, người xuất hiện ở cửa tất nhiên không phải là hàng xóm đến phàn nàn - Mà là một nhóm cảnh sát mặc đồng phục, đeo huy hiệu hoa anh đào.
Viên cảnh sát dẫn đầu cúi xuống, lấy ra giấy tờ mở cho Kanami Haruna xem, trên đó dán một bức ảnh thẻ có vẻ hơi khinh suất.
"Chúng tôi là Đội xử lý chất nổ của Bộ phận An ninh, Sở cảnh sát Tokyo," Người đưa ra giấy tờ nói, "Nhận được báo cáo rằng, ở đây đã xảy ra..."