Đây là muốn cậu biểu diễn một màn giao dịch công khai dưới đường phố đầy camera sao?
Cậu rẽ sang một bên của ngã tư, lượng xe cộ đột nhiên giảm đi rất nhiều.
Từ khóe mắt, Kanami Haruna có thể thấy một chiếc xe màu đen chạy dọc theo con phố.
Khi chiếc xe màu đen lướt qua cậu, Kanami Haruna rất dễ dàng nhìn thấy khuôn mặt của người trong xe.
Ngồi ở ghế phụ là một người tóc bạc dài thẳng đội mũ đen hình vòm, người lái xe ăn mặc rất giống bản sao của người tóc bạc dài thẳng, chỉ là phiên bản nhan sắc thấp hơn.
Kanami Haruna liếc mắt một cái liền xác định hai người này là Gin và Vodka.
Từ cách ăn mặc đến biểu cảm của họ đều giống như trên tay dính mấy mạng người, khiến người ta vừa nhìn đã muốn cúi đầu hô to đại ca vất vả rồi.
Chiếc xe màu đen chạy dọc theo con phố với tốc độ không nhanh không chậm, thiếu niên tóc bạc đang đi thong thả bên đường ngay giây tiếp theo liền biến mất không thấy tăm hơi.
Vodka lái xe ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, giật mình hoảng sợ.
- Trong kính chiếu hậu phản chiếu hình ảnh thiếu niên tóc bạc mắt vàng.
Lúc anh ta không hề hay biết, ghế sau của xe không biết từ lúc nào đã thêm một người.
Gin liếc nhìn Kanami Haruna qua kính chiếu hậu, "Gần đây mày hình như dính vào rất nhiều rắc rối."
Kanami Haruna thở dài: "Ai nói không phải chứ?"
Mặc dù cậu không sợ những chuyện này, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu muốn gặp phải án mạng mỗi ngày. Tỷ lệ tội phạm ở quận Beika đã cao đến mức cậu nghi ngờ đám thám tử này đang câu cá chấp pháp để tăng thành tích.
Lái xe ra khỏi ngoại ô Tokyo, khi đi qua một ngã ba đường, xe từ từ dừng lại.
Cửa xe được mở ra, một ông lão mặc đồng phục quản gia khẽ gật đầu với Gin. Vodka hiểu ý xuống xe, quản gia thay anh ta vào vị trí lái xe.
Gin ném một chiếc bịt mắt màu đen về phía ghế sau.
"Đây là quy định, mày chắc không quên chứ."
"Tôi cứ tưởng ít nhất anh cũng có thể nhận ra tôi là một người có trí tuệ bình thường."
Đây không phải là vấn đề quên hay không, ai mà không biết bịt mắt này dùng để làm gì?
Kanami Haruna nhận lấy bịt mắt, bình tĩnh đeo lên.
Vodka run rẩy: "Đại... đại ca...?"
Gin không chút biểu cảm vo nát chiếc bịt mắt trong tay, trực tiếp đưa tay vào túi áo bên cạnh ghế lấy ra khẩu súng, bắt đầu lên đạn.
Vodka hoảng sợ: "Đại ca! Không được đâu!"
Vodka gần như muốn lao lên giữ lấy khẩu súng trong tay Gin.
Gin nghiêng người, dí họng súng lạnh lẽo vào giữa trán Kanami Haruna.
Kanami Haruna rất vô tội: "Anh, anh hơi kích động đấy."
Vodka gào thét trong lòng.
Gin lạnh lùng nhìn chằm chằm Kanami Haruna.
Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, Kanami Haruna chắc đã bị Gin dùng đủ loại thủ đoạn tra tấn đến chết mấy chục lần rồi. Nhưng rất tiếc, lúc này Kanami Haruna đã đeo bịt mắt, căn bản không nhận được sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Gin.
"Mày nên quản cái miệng của mình." Gin lạnh lùng nói.
"Không quản được," Kanami Haruna thành thật nói, "Có bản lĩnh thì gϊếŧ tôi đi."
Cậu thả lỏng cơ thể, vẻ mặt tự nhiên, không hề có chút căng thẳng nào khi bị đe dọa tính mạng.
Gin... Gin suýt chút nữa không thở nổi. Hắn nhíu mày, kìm nén thu hồi súng, quay người ngồi xuống.
Vài giây sau, xe nổ máy, tiếp tục chạy.
Dưới lớp bịt mắt màu đen, Kanami Haruna nhắm mắt lại.
Mặc dù không hiểu rõ tổ chức lấy rượu làm mật danh này rốt cuộc sâu cạn đến đâu, nhưng cũng biết, bất kỳ boss của tổ chức tội phạm nào cố gắng ẩn náu sau màn cũng sẽ không dễ dàng để lộ nơi ẩn náu của mình.
Kanami Haruna đương nhiên không ngại đeo bịt mắt, dù sao cậu cũng không phải chỉ có một đôi mắt mới có thể nhìn thấy.
- Kuro cũng là mắt của cậu.
Á nhân có thể chia sẻ thị giác với IBM, mặc dù thời gian tồn tại của Kuro không dài, nhưng đủ để Kanami Haruna nhớ đường đến chỗ ở của boss.
Bóng ma đen lặng lẽ ngồi trên nóc xe, thu hết mọi thứ dọc đường vào mắt.
Kanami Haruna đã nghĩ kỹ rồi, mặc dù hiện tại cậu là thành viên của tổ chức tội phạm này, nhưng ai nói cậu không thể làm phản đồ chứ?
Vạn nhất tổ chức này sắp sụp đổ, cậu cũng có thể làm nhân chứng lập công chuộc tội, lấy boss ra làm điều kiện trao đổi mà.
*
Tháo bịt mắt xuống xe, Kanami Haruna nhìn thấy một biệt thự kiểu Tây.
Biệt thự sang trọng này rõ ràng được xây dựng trong một ngọn núi sâu nào đó, Kanami Haruna cố ý lấy điện thoại ra xem, trên màn hình hiển thị dòng chữ "Ngoài vùng phủ sóng".
Cậu đi theo người quản gia tóc bạc trắng vào trong biệt thự, đi qua cổng chính và hành lang dài, bước vào thư phòng.
Gin không đi vào thư phòng cùng Kanami Haruna, cậu chỉ thấy một ông lão ngồi quay lưng về phía mình trong thư phòng.
Trong thư phòng có một bức tường được làm thành cửa sổ sát đất. Vị tiên sinh đó ngồi trên xe lăn, nhìn màu xanh đậm bên ngoài cửa sổ kính trong sáng.
Ông quản gia cung kính bước lên, đẩy xe lăn của Karasuma Renya quay lại.
Boss của tổ chức tội phạm này là một ông lão mặt không cảm xúc, có chiếc mũi khoằm rất dễ nhớ.