Edit: Hải Yến
Cao Lãnh Tuấn giương mắt nhìn trời, nhìn những bức tường giấy cao xung quanh, rồi lại nghe đám vịt cũng coi như “anh em bạn dì” của mình đang kêu liên hồi, nội tâm anh tan vỡ vạn lần.
Anh không tài nào tưởng tượng ra được chuyện độc lạ bình bông như này lại xảy đến với mình? Rốt cuộc là sao vậy, vì cái gì vậy trời, chẳng lẽ còn đang mơ ngủ sao?
Nhưng mà cảm giác đau trên mặt với cái chân bị giẫm lại rất thật, điều này chứng tỏ rằng hết thảy chuyện này đều không phải là mơ.
Thật sự là anh bị biến từ người thành vịt rồi.
Bình tĩnh nào. Phải suy nghĩ lại thật cẩn thận xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà bây giờ lại gặp tình huống này. Cao Lãnh Tuấn tự trấn an mình trong lòng, bắt đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước khi đi ngủ.
Hôm qua là thứ bảy, em gái anh bảo là có việc quan trọng cần tới phố Đạt Khả. Không chống lại được sự cưỡng ép lôi kéo của em ấy nên anh cũng miễn cưỡng chấp nhận bị túm đi. Thế là sáng sớm cả hai người tới phố này.
Mặc dù là người địa phương nhưng Cao Lãnh Tuấn lại hầu như không tới đây.
Chỉ biết là phố Đạt Khả gần đây đã trở thành địa điểm du lịch hot nhất trên mạng, bởi vì anh cũng không mấy hứng thú với những chuyện này, cho nên cũng không biết nguyên nhân cụ thể là gì, nhưng nhờ có em gái giải thích nên giờ anh mới biết được lý do tại sao con phố này lại nổi tiếng.
Chuyện là trên phố này có một thần thú pháp lực vô biên tọa trấn, chân thân của nó là một con vịt lớn trắng phau, mỗi ngày nó đều đi diễu hành trên phố, dần dà đã trở thành biểu tượng của phố Đạt Khả, rất nhiều tiểu thương đã lấy hình ảnh của nó để cho ra một loạt sản phẩm, giúp cho việc làm ăn trên toàn con phố trở nên nhộn nhịp và đông khách hơn.
Không chỉ có thế, người ta còn đồn rằng cầu nguyện với thần thú rất linh nghiệm, bởi thế nên ở đây có rất nhiều fan, mọi người đều gọi nó là “Mẹ Vịt Áp Áp”.
Sở dĩ em gái anh tới đây là vì em ấy không rút thăm được nhân vật SSR mong muốn trong sự kiện mới ở trò chơi, cho nên muốn tới cầu may với Mẹ Vịt Áp Áp một lần.
Tuy rằng Cao Lãnh Tuấn không phải fan của Mẹ Vịt Áp Áp, cũng không phải tin vào huyền học, nhưng anh cũng không phải là kiểu người làm người khác cụt hứng, cho nên cả quãng đường đi đều nghiêm túc lắng nghe em gái mình hào hứng kể những chuyện thần kì của “Mẹ Vịt Áp Áp”.
“Sau cái lần cho ăn kia á, anh đoán được không, em đã bốc trúng ba quả trứng vàng trong mười lần liên tiếp luôn í, tin nổi không trời!!” Em gái kích động kể: “Xác suất này quá vi diệu, hy vọng là lần này em cũng may mắn để có thể sở hữu được nhân vật SSR kia.”
Cô dừng lại một chút rồi hỏi tiếp: “À đúng rồi, anh, anh có nguyện vọng gì không? Hoặc là chuyện muốn xin Mẹ Vịt Áp Áp á, ví dụ như…”
Em gái mặt bà tám hất hất khủy tay vào eo anh: “... người mà anh muốn theo đuổi ấy? Một cô gái hài hước nào đó chẳng hạn?”
“Không có.” Cao Lãnh Tuấn mặt mũi vô cảm, lạnh lùng y như tên của anh.
Nhưng mà…
Cao Lãnh Tuấn trả lời như vậy nhưng trong đầu lại là hiện ra một bóng hình, nghĩ tới người đó, anh khẽ đánh mắt, rồi gãi gãi mũi.
“Hứ ~ tùy anh thôi. Chờ lát nữa gặp được rồi thì anh có thể nói thầm cho Mẹ Vịt Áp Áp nhá, em cam đoan sẽ không hỏi đâu, nhưng mà anh phải nhớ kỹ nè, Mẹ Vịt Áp Áp ghét nhất là người khác nói…” Em gái nhe răng cười, bỗng nhiên đập đập vai anh réo vang: “Aaaaaaa! Nó kìaaaaa!! Đây rồi!! Tới rồi tới rồi!”