Người Chồng Đã Chết Ba Năm Của Tôi Bỗng Dưng Sống Lại?

Chương 6: Anh cúi sát bên tai cô, thì thầm...

Dù trên đường đi không có gì bất thường xảy ra, nhưng giữa một không gian xa lạ, trong đêm khuya yên tĩnh, lại là ở nhà vệ sinh – nơi thường xuất hiện những câu chuyện rùng rợn – thì dù Nhung Ngọc Di có tự trấn an bản thân bao nhiêu lần đi nữa, nỗi sợ vẫn len lỏi trong cô.Sự bất an trong lòng càng khiến cô muốn nhanh chóng quay lại lều trại.

Nhưng đúng với câu "sợ gì gặp nấy", khi vừa xả nước và bước ra khỏi gian phòng vệ sinh, cô mở cửa thì thấy một người đứng chắn ngay trước mặt.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

Một bàn tay bất ngờ xuất hiện từ bóng tối, đẩy mạnh cô trở lại gian phòng vừa rồi. Trước khi kịp kêu lên, miệng cô đã bị bịt chặt. Tiếng “cứu mạng” nghẹn lại, chỉ còn là những âm thanh ú ớ bị ép xuống cổ họng.

Vai cô bị người đó giữ chặt, ép quay mặt vào tường, lưng áp sát vào một cơ thể lạnh lẽo. Một luồng hơi lạnh từ sống lưng lan tỏa khắp cơ thể. Nhung Ngọc Di hoảng loạn đến mức không thể suy nghĩ được gì.

Toàn bộ cơ thể bị người kia khống chế, cô không cách nào chống cự. Tầm nhìn của cô trở nên nhòe nhoẹt, các đường nét xung quanh méo mó thành một thế giới mơ hồ.

Người đó cúi sát bên tai cô, thì thầm:

“Ngọc Di...”

Giọng nói quen thuộc khiến cô khựng lại, cơ thể đông cứng. Trong không khí phảng phất mùi hương trầm quen thuộc và cả một chút mùi máu tanh nhè nhẹ.

Cô đứng im, không dám cử động. Nỗi sợ hãi dâng tràn trong lòng khi cô nhận ra, người này... là Ôn Sát Vũ.

Cảm giác hỗn loạn và trăm mối cảm xúc ngổn ngang quấn lấy cô. Đây là sự thật hay chỉ là ảo giác?

Ba năm qua, cô luôn sống trong nỗi day dứt và ám ảnh. Ý nghĩ rằng Ôn Sát Vũ trở lại, không phải để yêu thương mà để báo thù, khiến cô sợ hãi. Nhưng cùng lúc đó, trái tim cô lại dấy lên một niềm vui không rõ ràng – anh không chết, anh vẫn ở đây, bên cạnh cô.

Cô không thể phân biệt nổi đâu là sợ hãi, đâu là hạnh phúc. Chỉ biết rằng, ngay khoảnh khắc đó, cô ước gì thời gian ngừng lại mãi mãi.

Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy trong tiếng chim hót và ánh nắng dịu dàng bên ngoài lều trại.

Cô Trần vui vẻ gọi cô ra ăn sáng. Cảnh tượng náo nhiệt và yên bình của doanh trại gần như khiến cô nghĩ rằng tất cả chỉ là ảo giác. Nhưng cảm giác nhức nhối và dấu vết sưng tấy trên cơ thể đã nói lên sự thật.

Người kia vẫn rất cẩn thận, không để lại bất kỳ dấu vết rõ ràng nào. Nhưng những vết xước trên móng tay của cô, nếu được kiểm tra, có lẽ sẽ dẫn đến kết quả không ngờ.