Dùng bồn gỗ trong bếp múc nước để rửa mặt và chải đầu sơ qua, Ninh Khải nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt nước. Diện mạo này không khác gì dáng vẻ ban đầu của cậu nhưng trông mảnh mai hơn một chút. Đường nét trên khuôn mặt cũng mềm mại hơn, thiếu đi vẻ nam tính mạnh mẽ mà lại tăng thêm chút dịu dàng. Dáng vẻ này quả thực là của một mỹ nhân.
Nhìn kỹ khuôn mặt mình, Ninh Khải trầm mặc. Chỉ cần khác đi một chút như vậy, cậu không còn giống một người đàn ông nữa. Dù không nhìn đến vành tai dựng đứng, người ta cũng có thể nhận ra đây là một ca nhi.
Vừa chỉnh trang xong, từ sân truyền đến tiếng “kẹt kẹt” của cánh cửa mở. Ninh Khải quay đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông đội nón lá, khoác áo tơi* đi dưới màn mưa. Tay anh ta cầm cung tên, tay kia xách hai con gà rừng. Người đàn ông bước từng bước về phía Ninh Khải sau đó dừng lại ngay trước mặt cậu.
(*) Áo tơi là một loại áo khoác làm từ lá cây, thường là lá cọ hoặc lá dừa, được sử dụng để che mưa hoặc nắng trong điều kiện tự nhiên. Áo tơi có thiết kế đơn giản, thường không có tay áo và được làm rộng để che cả cơ thể, đôi khi cả phần hành lý mang theo. Người mặc áo tơi thường kết hợp với nón lá để chống mưa.
Ninh Khải đoán, đây hẳn là Trịnh Vân. Nhưng không biết hai người có hòa hợp được với nhau không.
Ngẩng đầu nhìn, Ninh Khải thấy người đàn ông này cao khoảng 1m9, dáng người vạm vỡ, ngũ quan tuấn lãng, làn da rám nắng, rõ ràng là người thường xuyên dãi nắng dầm mưa. Đứng trước mặt Ninh Khải khiến anh ta cao hơn cậu gần cả một cái đầu và người đàn ông này trông như một ngọn núi nhỏ. Với sức vóc này, chỉ cần một tay là có thể nhấc bổng cậu lên treo trên tường. Hơn nữa, sắc trời âm u, mưa rơi nặng hạt không khí trầm lặng càng khiến Ninh Khải cảm thấy áp lực.
Ninh Khải bình tĩnh nhìn người đàn ông, nghĩ đến chuyện nguyên thân tối qua đào hôn, đầu cậu lại nhói đau. Nhìn dáng vẻ của Trịnh Vân, cậu nghĩ người này không giống người dễ tính cũng chẳng biết có ra tay đánh đập không.
“Em tỉnh rồi.” Người đàn ông nhìn Ninh Khải, mở miệng trước.
“Ừ, trời mưa lớn như vậy, sao ngươi vẫn ra ngoài?” Ninh Khải thấy anh ta đi săn trong trời mưa không khỏi thắc mắc.
“Hôm qua kết hôn, thịt trong nhà đãi tiệc ăn hết rồi. Ta nghĩ lên núi xem có con mồi nào không. May mà phát hiện hai con gà rừng trong bẫy cũ, nên mang về.” Người đàn ông giơ hai con gà rừng lên cho Ninh Khải xem.
“Ta biết em không muốn gả cho ta nhưng hôn lễ cũng đã xong. Hy vọng sau này em sống tốt với ta. Chỉ cần em sống hòa thuận, ta sẽ cố gắng săn bắn để em có cuộc sống tốt.” Giọng nói của Trịnh Vân khá điềm đạm, không hề tỏ ra tức giận vì chuyện Ninh Khải bỏ trốn.
“Được, hôm qua là ta sai. Ta đã nghĩ thông suốt, sẽ không trốn nữa.” Ninh Khải vội vàng hứa hẹn. Giờ đã gả rồi, tình hình hiện tại cũng không dễ mà ly hôn, cứ tạm thời sống tiếp, coi như thêm một người bạn cùng phòng.
“Nếu em đã nghĩ thông suốt, chuyện hôm qua ta sẽ không tính toán nữa. Em bị đập đầu, hai con gà này làm món bồi bổ thân thể.” Ngoài dự đoán, Trịnh Vân lại dễ nói chuyện đến vậy.
Ninh Khải thở phào nhẹ nhõm. Nếu người này cứ giữ mãi chuyện đào hôn để tính sổ, cậu cũng không biết phải làm thế nào cho phải.
“Vậy ta đi nấu cơm.” Ninh Khải nói.
“Đừng, đầu em vẫn còn sưng, nghỉ ngơi đi. Ta thay quần áo xong sẽ nấu.” Trịnh Vân nói, nhanh chóng cởi nón lá và áo tơi, đặt hai con gà rừng xuống, vào nhà thay một bộ quần áo sạch sau đó vào bếp bận rộn chuẩn bị cơm. Trông anh ta như sợ Ninh Khải phải động tay.
Nhìn bóng dáng bận rộn của Trịnh Vân, Ninh Khải khẽ mỉm cười. Từ khi phát hiện mình xuyên không đến giờ, tâm trạng căng thẳng như dây đàn của cậu cuối cùng cũng được thả lỏng, cảm giác như trái tim đã trở về vị trí an toàn, dần dần bình ổn trở lại.
Khi Trịnh Vân nấu cơm, Ninh Khải tranh thủ quan sát một chút xung quanh cái sân này. Phòng chính phía tây là nơi hiện tại cậu và Trịnh Vân đang ở, còn phía đông là căn phòng trước đây cha mẹ Trịnh Vân từng sống, bây giờ bỏ trống, chỉ dùng để chứa vài món đồ linh tinh. Gần phía tây là một phòng chứa củi, bên trong chất đầy củi khô. Còn phía đông là nhà bếp, trong đó lương thực không nhiều mà bát đũa cũng rất ít.
Sân rất rộng, xung quanh được vây lại bằng hàng rào tre. Trong sân còn trồng một ít rau xanh.
Bữa tối gồm có canh gà, rau xanh xào, bánh màn thầu và cháo kê. Món ăn có hương vị rất nhạt, chỉ nêm một ít muối. Trong lúc nấu cơm, Ninh Khải hỏi Trịnh Vân thì được biết ở đây, gia vị cơ bản chỉ có muối và có rất hiếm các loại gia vị khác. Thêm vào đó, vùng này chủ yếu trồng lúa mì, cao lương, kê… còn gạo thì rất khan hiếm.
Thật lòng mà nói, tay nghề nấu ăn của Trịnh Vân không hề tốt, các món ăn chỉ miễn cưỡng nuốt được.
Sau khi ăn tối xong và dọn dẹp, trời cũng dần tối hẳn. Ở thời đại này, buổi tối không có gì để giải trí, mà đèn dầu hay nến cũng là thứ xa xỉ, ít gia đình nào có thể sử dụng thường xuyên. Vì vậy, trời tối là mọi người hầu như lên giường ngủ ngay.
“Trịnh Vân, ta muốn nấu nước tắm rửa, ngươi có muốn không?” Ninh Khải hỏi.
“Hả? Vậy để ta nấu nước cho em.” Trịnh Vân đáp. Là một người đàn ông thô kệch, anh hiển nhiên không chú ý nhiều đến chuyện tắm rửa, thường vài ngày mới tắm một lần.
Nhưng nhìn phu lang của mình da trắng nõn nà, sạch sẽ gọn gàng, Trịnh Vân cảm thấy có lẽ mình cũng nên để ý một chút, tránh để cậu ghét bỏ.
Sau khi Ninh Khải tắm xong, Trịnh Vân liền tận dụng luôn nước tắm của cậu để tắm qua một lượt.
Ninh Khải ngồi trên giường, nghĩ đến việc lát nữa phải ngủ cùng một người đàn ông, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Cậu tự hỏi liệu có thể thương lượng với Trịnh Vân để ngủ riêng không.
Đang mải suy nghĩ, Trịnh Vân bước vào phòng. Anh đến mép giường, anh ta cởϊ áσ ngoài chỉ mặc mỗi áσ ɭóŧ bên trong. Nhìn cơ thể rắn chắc, cuồn cuộn cơ bắp của anh, Ninh Khải không khỏi căng thẳng.
Trịnh Vân ngồi xuống giường, ánh mắt nhìn cậu chằm chằm, trong mắt không giấu được khát khao. Thấy anh sắp lao về phía mình, Ninh Khải vội nói:
“Trịnh Vân, chúng ta có thể thương lượng một chút về tách ra ngủ không?”
“Thế nào, không phải vừa nói sẽ sống tốt với ta sao? Bây giờ lại đòi ngủ riêng, ngày mai có phải định chạy trốn nữa không?” Trịnh Vân nghĩ rằng Ninh Khải không giữ lời liền có chút tức giận.
“Trịnh Vân, thật xin lỗi. Ta đã nói sẽ sống tốt với ngươi thì nhất định không đổi ý. Nhưng hiện tại, ta tạm thời chưa thể chấp nhận chuyện này,” Ninh Khải cố gắng nhẹ nhàng giải thích với anh.
“Tại sao? Chúng ta bây giờ đã thành thân, phu thê mới cưới đều như vậy, sao em lại không được?” Trịnh Vân nói, giọng có chút ấm ức nhưng vẫn lộ rõ ý muốn gần gũi.
“Chúng ta vừa mới gặp nhau đã thành thân, giữa chúng ta không có tình cảm. Ta mong rằng chúng ta trước hết có thời gian vun đắp tình cảm, rồi sau đó mới viên phòng. Như vậy được không?” Ninh Khải cố hết sức để xoa dịu Trịnh Vân, trước mắt cần giữ mọi thứ ổn thỏa, chuyện sau này tính sau.
“Nhưng người trong thôn đều chỉ gặp nhau một lần rồi thành thân, cũng đâu ai nói đến chuyện bồi dưỡng tình cảm!” Trịnh Vân, dù trông có vẻ chất phác cũng không phải người dễ bị thuyết phục.
“Thật xin lỗi, ta biết vậy nhưng nếu không có tình cảm, ta thật sự không thể chấp nhận được.”
“Đương nhiên, ngươi có thể ép buộc ta ngay bây giờ nhưng nếu làm thế, ta sẽ hận ngươi, Trịnh Vân. Ngươi không muốn ta cứ mãi hận ngươi, đúng không? Ta thật lòng muốn sống tốt với ngươi.” Ninh Khải thậm chí dọa đến mức nhắc đến chuyện hận thù, hy vọng Trịnh Vân sẽ nhượng bộ.
“Được rồi, ta đồng ý. Không viên phòng nhưng không được ngủ riêng. Và ta nhất định phải ôm em ngủ.” Trịnh Vân suy nghĩ một lúc rồi chấp nhận, dù sao phu lang sớm muộn gì cũng là của mình.
Chuyện ngủ riêng là không thể, ít nhất phu lang phải ở bên cạnh mình. Dù chưa thể ăn thịt nhưng cũng phải “ngửi” được mùi thịt, và dành chút lợi ích cho bản thân.
“Được, ta đồng ý!”
Biết rằng đã đạt được thỏa thuận không viên phòng, Ninh Khải cũng chấp nhận lùi một bước, để Trịnh Vân ôm ngủ. Dù sao, ôm nhau cũng không mất mát gì, coi như hai người anh em tốt ôm nhau ngủ một đêm.
Khi Ninh Khải vừa đồng ý, Trịnh Vân liền ôm lấy cậu giống như một chú gấu koala bám chặt không buông. Cái ôm siết chặt đến mức Ninh Khải cảm thấy khó thở.
Chưa hết, tay của Trịnh Vân cũng không yên phận, khiến Ninh Khải hơi hoảng hốt, sợ anh đổi ý.
“Ngươi nhẹ chút, ôm ta đau! Còn nữa, đừng sờ loạn.”
“Được rồi.” Ninh Khải nói xong, Trịnh Vân quả nhiên ôm nhẹ nhàng hơn, tay cũng dừng lại động tác nhưng lại lén hôn một cái lên cổ cậu.
Ninh Khải cảm nhận được sự ấm áp từ lưng mình, cùng với sự cứng rắn giữa hai chân, cả người cảm thấy không thoải mái, trong lòng vẫn lộn xộn, hoàn toàn không thể ngủ được.
Trong lúc miên man suy nghĩ, Ninh Khải dường như từ từ làm quen được với sự ấm áp phía sau lưng, cuối cùng cũng không biết là lúc nào thì đã thϊếp đi.