Vệ Tổng Hôm Nay Không Muốn Ăn Chay

Chương 2

Đường Khanh Ni còn lúi húi xắp hành lý, quà cáp cho Y dì các thứ thì Tiểu Sâm đã đầy mặt không hiểu gì nhìn Vệ tỷ nhà mình khoác áo phao trắng dài đến nửa bắp chân dời đi.

Thiên Hộ Miêu Trại nói là làng, nhưng khá rộng, sau lưng là trùng trùng núi đồi, trước mặt là ruộng rúa trải dài, hạ tầng thiết kế kiểu bậc thang, ngàn hộ dân tầng lớp trên dưới độc đáo. Xe ô tô được bố trí để lại khu đỗ rộng rãi và có bảo vệ bên ngoài cạnh cổng làng, sau đó khách du lịch và người dân sẽ di chuyển bằng xe điện hoặc đi bộ vào trong.

Vệ Chẩm Khê đến đây mới không quá ba lần, nhưng bản đồ làng được dán ở đầu mỗi ngõ để tiện cho khách du lịch, nên để tìm được quán bánh Y dì nói hoàn toàn không khó. Vệ tổng vừa đi vừa tìm, lại vừa chạy nhỏ nhỏ, chưa đầy mười phút đã tới. Gương mặt thon gầy sáng sủa lấm tấm mồ hôi, ánh mắt như sao đêm nhìn sang Tiểu Bắp Cải.

Quán nhỏ đầy khách đứng đợi dưới tuyết mỏng lất phất cuối vụ, thỉnh thoảng có người đi qua nhìn vào, có vẻ muốn mua nhưng đông quá lại thôi.

Vệ Chẩm Tây đứng như tượng, vùi mình trong cái lạnh gần về khuya, đẹp như nữ hoàng xứ sở băng giá, mắt đẹp không giám chớp, tham lam nhìn công chúa của mình bận rộn không ngừng buôn buôn, bán bán, chính là Úc Hi Hi, người cô yêu, cũng là vợ của cô. Đúng vậy, đơn ly hôn cô không ký, còn cực kỳ giận xé bỏ, Hi Hi vẫn là vợ của cô, trước đây là vậy, sau này cũng sẽ mãi như vậy.

Khá lâu sau đó, người mua thưa dần, cô chủ nhỏ nhanh tay dọn dẹp tủ bánh, bóng dáng nhỏ nhắn, tóc búi cao gọn gàng, khuân mặt trắng hồng thanh thoát, dịu dàng. Áo len cao cổ xanh nước biển, quần nhung lót lông nâu đỏ, tạp dề cũng màu nâu đỏ in hình bánh bao và lô gô, trông đáng yêu cực kỳ.

Vệ Chẩm Tây lâu lắm mới lại cười tươi như vậy, nhìn hai bên đường một chút, nhấc chân dài bước sang. Ở đây trị an rất tốt, có cả lực lượng quân đội và công an, người dân và khách du lịch đều an tâm tập trung làm việc và thư giãn.

Tiểu Bắp Cải chỉ rộng khoảng ba mét mặt tiền, hẹp hơn so với các cửa hàng cùng dãy. Úc Hi Hi từ nhỏ bố mẹ qua đời, lớn lên nhờ sự chăm sóc của thím nàng, sau này ngôi bà ba mẹ để lại bán đi, thêm tiền tiết kiệm mấy năm đi làm ở thành phố, mua được ngôi nhà nhỏ này còn phải vay ngân hàng thêm hai năm mới trả được hết. Gian mặt tiền được dùng để bày một tủ kính nhỏ bán bánh bao, ngay đằng sau cách một xải tay, đặt một bàn gỗ rộng để vừa bán bánh vừa nặn bánh, cạnh bên còn để một bàn nhỏ nhỏ cho Bắp cải tập viết. Trên tường bằng gỗ nâu đỏ, dán đầy hình bánh bao hấp dẫn và tranh vẽ ngộ nghĩnh.

Vệ Chẩm Tây nhìn một vòng, tâm tình lay động, lão bà của cô đang ở ngay trước mặt, ba năm qua, cô tìm kiếm khắp nơi đều không được, đây có lẽ là ý trời, để cô có cơ hội sửa sai và yêu thương người cô yêu. Vệ tổng đầy mặt suy nghĩ, nhấc chân chuẩn bị bước vào thì lại lập tức bị đông cứng.

"Mẹ, ăn bắp cải!" Nhóc con tròn vo, béo ủn mặc bộ áo quần phao mềm đỏ chót in hình hoa đào, chậm chậm như quả hồng lăn trên mặt đất, bàn tay mềm mềm ngắn tủn ôm bát nhựa cũng màu đỏ, tay kia cầm thìa gỗ, miệng nhỏ nhai nhai, hai má phồng lên xẹp xuống đến trước mặt Úc Hi Hi, ngẩng đầu ngọt lịm nói.

"Mẹ sao?" Vệ Chẩm Tây bị một tiếng "mẹ" này đánh đổ phòng tuyến vững chắc nhất. Cô vẫn luôn tin tưởng, Hi Hi chỉ là giận dỗi nhưng vẫn sẽ chờ cô đến đón cô ấy. Nhưng giờ thế nào, con gái nhỏ người ta cũng đã tự biết xúc ăn rồi, còn có thể nhớ đến cô sao.

Vệ Chẩm Tây hy vọng và thất vọng chỉ cách nhau một cái chớp mắt. Chân phải chuẩn bị xoay đi, nhóc con kia không biết từ lúc nào đã ôm bát ra trước cửa, chân ngắn mang giầy thể thao trẻ em mềm, đứng cạnh tủ bánh, mắt tròn vo cong cong, môi nhỏ đỏ tươi xinh xắn như hoa đào còn cả lá bắp cải rơi trên cằm, không dấu diếm vui vẻ gọi to:

"Mami!"