“Các cậu… có ý kiến gì muốn thảo luận về chuyện Hoa Nhỏ nói Vực Sâu chỉ đến để tìm hạt giống không?” Tổ trưởng Mạc lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Thực ra, họ được gọi là đội tiên phong, nhưng bản chất chỉ là đội cảm tử. Khi nhận thấy sóng năng lượng từ vực sâu đang nhanh chóng tiến đến và cuối cùng xuất hiện bên trong căn cứ, họ đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần cho khả năng bị tiêu diệt hoàn toàn.
Nhưng không ai ngờ rằng...
Một vực sâu vốn được biết đến là kẻ hủy diệt sự sống, lại muốn gieo trồng một hạt giống sự sống. Điều này thực sự kỳ lạ.
“Có gì khó hiểu sao?”
“Tôi nghĩ Hoa Nhỏ chính là hạt giống mà Vực Sâu đã đánh mất.” Một thanh niên tóc vàng cau mày, vò rối mái tóc của mình. “Chị Mạc còn tưới nước, bón phân, rồi nó nảy mầm, nở hoa, chẳng phải rất bình thường sao?”
“Nếu không, tại sao Vực Sâu lại đối xử tốt với Hoa Nhỏ đến vậy?”
“Chúng ta chỉ cần tiếp cận Hoa Nhỏ, nhìn có vẻ đơn thuần và lương thiện, thiết lập mối quan hệ thân thiện, chẳng phải sẽ giải quyết được thảm họa cấp độ thế giới này sao?”
Những người khác: …?
“Cậu suy nghĩ đơn giản quá rồi.”
Tổ trưởng Mạc thở dài, không mấy lạc quan như vậy. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát hồi lâu, nhớ lại lần trước khi cô liều mình theo sau Hoa Nhỏ, cố gắng quan sát vực sâu ở cự ly gần.
Khoảnh khắc Hoa Nhỏ chạy ra khỏi cổng cơ sở giám sát và lao vào vòng tay của vực sâu, Tổ trưởng Mạc đã tận mắt chứng kiến cảm xúc trong đôi mắt sâu thẳm của hắn. Cô không thể phủ nhận tình cảm thuần khiết ấy.
Cuối cùng, cô cũng đưa ra nhận định tương tự như chàng trai trẻ: “Nhưng không phải là không khả thi.”
“Cần phải tiếp tục quan sát và đánh giá.”
…
Gần đây, tiểu hoa yêu cảm thấy rất phiền lòng. Cậu luôn có cảm giác bị ai đó lén lút theo dõi.
Không phải sinh vật nào khác, mà chính là loài người – những kẻ còn nhút nhát và mong manh hơn cả cậu, đích thực là loài người.
Nhưng những loài người này không xuất hiện trước mặt cậu, họ chỉ lén lút theo sau từ xa, hoặc đứng trên tường thành chơi đùa với một con chim máy nhỏ biết bay. Họ hoàn toàn không có ý định đến chào hỏi cậu.
Lâm Linh nhìn con chim máy đang “vo ve” bay thẳng về phía mình, chẳng mấy hứng thú, đội lên chiếc mũ cỏ nhỏ, quay đầu bỏ đi. Cậu ngồi xuống chỗ râm mát phía sau một tảng đá lớn ở ranh giới vực sâu, tiếp tục công việc dang dở của mình.
Mấy ngày trước, trong căn cứ, cậu đã dùng đồ của vực sâu để đổi lấy một quyển sách hướng dẫn đan lát và một túi dây ruy băng nhiều màu cùng vài chiếc chuông nhỏ từ một quầy hàng không người.
Quyển sách có rất nhiều hướng dẫn đan lát. Tiểu hoa yêu quyết tâm học thật tốt để đan một món quà đẹp tặng Thi Trường Uyên.
Cậu nghĩ rất lâu, cuối cùng khi nhìn thấy bóng đen trên cổ tay mình, cậu quyết định đan cho vực sâu một chiếc vòng tay có họa tiết hoa!
Bạn tốt thì phải giống nhau mới được!
“Linh Linh, mặt trời đổi hướng rồi.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên trên đầu Lâm Linh. Cậu ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt tối đen sâu thẳm của Thi Trường Uyên.
Tiểu hoa yêu mải mê trong thế giới của mình, không để ý Thi Trường Uyên đã đến gần, càng không nhận ra ánh nắng mặt trời đang chiếu thẳng vào người mình.
Lâm Linh lập tức đứng dậy, cầm chiếc đệm nhỏ bên dưới mình và di chuyển đến chỗ râm mát khác sau tảng đá lớn.
Cậu nhìn Thi Trường Uyên, không biết từ đâu lấy ra một chiếc đệm tròn lớn hơn rất nhiều so với đệm của cậu, đặt xuống bên cạnh, vỗ vỗ, mời gọi: “Muốn ngồi với em không?”
“Có cái này ngồi sẽ không đau mông nữa đâu!”
Thi Trường Uyên mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Thân hình vực sâu trong dạng người cao lớn hơn tiểu hoa yêu nhiều. Kể cả khi ngồi xuống, đầu của hắn vẫn cao hơn Lâm Linh một đoạn, chân dài hơn hẳn một khúc.