Dù Là Vực Sâu, Tôi Cũng Muốn Dưỡng Lão Bà

Chương 18: Kế hoạch? Kế hoạch gì?

Đầu vẹt ở giữa kêu lên đầy hưng phấn, hai cái đầu vẹt hai bên cũng không ngừng phụ họa hai chữ “thiên tài” bằng những giọng thô vang inh ỏi, khiến tiểu hoa yêu phải bịt tai lại.

“Kế hoạch? Kế hoạch gì?” Lâm Linh bắt được từ khóa quan trọng trong tiếng ồn ào.

Ba đầu vẹt liếc qua liếc lại, đôi mắt nhỏ tí của chúng đảo nhanh, như đang trao đổi tín hiệu bí mật nào đó.

“Quạc quạc, chúng tôi không có kế hoạch gì cả!”

“Tôi tuyệt đối không tiết lộ kế hoạch dụ dỗ cậu trở thành bạn đời của vực sâu, để vực sâu ngừng mở rộng!”

“Tôi cũng tuyệt đối không nói rằng tất cả chỉ là để chủ nhân của chúng tôi có thể dọn về căn cứ số 7!”

Ba giọng nói vang lên gần như đồng thời, đầu vẹt ở giữa lập tức đơ ra tại chỗ.

“Quạc quạc! Mấy cậu đang nói cái gì vậy!!!”

Lâm Linh bị kế hoạch táo bạo của ba đầu vẹt làm cho sững sờ.

Cậu còn chưa kịp phản ứng thì ba đầu vẹt đã bắt đầu đánh nhau giữa không trung, lông vũ bay tứ tung, hai cái đầu vẹt hai bên gần như bị mổ trụi lông.

“Dừng lại!” Lâm Linh hít một hơi sâu, lớn tiếng ngăn cản, “Còn đánh nữa thì tôi nhổ hết lông của mấy người! Tôi không bắt được mấy người, nhưng Thi Trường Uyên chắc chắn làm được!”

Không rõ vì lời đe dọa nhổ lông hay vì uy hϊếp của vực sâu, ba đầu vẹt cuối cùng cũng ngừng lại. Cả ba đầu đều cúi xuống vẻ hối lỗi, không dám đối diện với ánh mắt của Lâm Linh.

“Thành thật sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị! Nói thật mau!” Lâm Linh đập tay xuống tảng đá trước mặt. “Cái gì mà dụ tôi trở thành… bạn đời của vực sâu?”

Lâm Linh ngập ngừng ở từ “bạn đời,” mặt bỗng đỏ lên, tai cũng nóng bừng. “Tôi với vực sâu chỉ là bạn bè, đừng có vấy bẩn thanh danh như vậy!”

Ba đầu vẹt thấy mọi chuyện đã bị lộ, liền khai hết toàn bộ kế hoạch.

“Vực sâu bắt đầu hoạt động không phải vì kiếm ăn, cũng không phải vì tìm bạn đời, mà là vì đánh mất một thứ rất quan trọng và đang đi tìm nó thôi.”

Tiểu hoa yêu thấy ba đầu vẹt hiểu lầm về mối quan hệ giữa cậu và vực sâu, liền nhấn mạnh: “Chúng tôi là bạn bè.”

Ba đầu vẹt càng nghe Lâm Linh nhấn mạnh điều này thì càng phản ứng ngược, lập tức lớn tiếng cãi lại.

“Quạc quạc, bạn bè?” Ba đầu vẹt vỗ cánh, phản bác: “Nếu trở thành bạn bè của vực sâu, vậy tôi cũng không phải lo bị vực sâu nuốt chửng nữa sao?”

“Nếu trở thành bạn bè của vực sâu, vậy tôi có thể gắn lông vũ sặc sỡ lên đầu hắn sao?”

“Nếu trở thành bạn bè của vực sâu, tôi có thể ôm ấp thân thiết với hắn sao?”

Ba đầu vẹt rất tự biết thân biết phận: “Nhưng tôi đoán tôi sẽ bị vực sâu nuốt một miếng là xong, quạc quạc.”

Tiểu hoa yêu bị loạt câu hỏi dồn dập làm cho chóng mặt. Cuối cùng, cậu đành thêm chữ “thân” vào mối quan hệ, từ bạn bè trở thành “bạn thân.”

“Chúng tôi là bạn thân!”

“Hơn nữa, vực sâu và thực vật không cùng một loại, không thể trở thành bạn đời được.” Lâm Linh nói với đầy lý lẽ, cố thuyết phục ba đầu vẹt. “Bọn họ không thể giao tiếp, cũng không thể sinh sản.”

Điều này nghe cũng hợp lý. Ba đầu vẹt đồng loạt gật đầu. Nhưng ngay khi một trong ba cái đầu đang gật, nó chợt nhìn Lâm Linh, nghi ngờ hỏi.

“Quạc quạc, nhưng cả hai người đều có thân thể loài người, sao không dùng cách của loài người để yêu nhau?”

Tiểu hoa yêu lập tức trợn tròn mắt.

Cậu định nói thêm gì đó, nhưng ba đầu vẹt đột nhiên như nhìn thấy ai đó, hốt hoảng quay người bay đi.

“Đang nói chuyện gì vậy?”

Thi Trường Uyên không biết đã xuất hiện sau lưng Lâm Linh từ lúc nào, nhẹ giọng hỏi.

Từ khi quen biết những con vẹt của Lâm Linh, tốc độ học ngôn ngữ loài người của Thi Trường Uyên như được đẩy bằng tên lửa. Giờ đây hắn đã có thể diễn đạt trôi chảy và chính xác.