Lâm Linh cẩn thận móc một chút bỏ vào miệng, để bổ sung năng lượng và dinh dưỡng. Đôi mắt cậu ngay lập tức sáng lên.
Hóa ra phân bón cao cấp lại thơm ngon như vậy!
Tiếc rằng phân bón dạng gel không giải được cơn khát. Tiểu hoa yêu cảm thấy cổ họng mình như muốn bốc khói.
Không giải khát được, nhưng lại được thêm chất dinh dưỡng, Lâm Linh quyết định đưa ra một đánh giá khách quan về người hàng xóm mới. Cậu cho rằng hàng xóm mới rất thân thiện, chỉ là ngôi nhà của anh ta trông hơi đáng sợ và có sức phá hoại quá lớn.
Cậu chưa bao giờ thấy bất kỳ vật biến dạng nào có thể gây ra sự phá hủy như vậy.
Không lẽ cậu cũng phải nhanh chóng chuyển nhà?
Tiểu hoa yêu đang lo lắng thì đột nhiên cảm thấy vài giọt nước mát rơi xuống người mình.
Cậu ngẩng đầu nhìn, mặt trời gay gắt vẫn treo cao trên bầu trời, không một gợn mây, nhưng không hiểu sao, những giọt nước to lại từ trên trời rơi xuống, tưới mát mặt đất.
Lâm Linh vui mừng khôn xiết, nhanh chóng điều khiển rễ của cơ thể mình, hút lấy nước trong đất từng ngụm lớn.
Cậu còn lôi ra mấy cái lọ nhỏ, xếp một hàng dưới đất để hứng nước, sau đó “ừng ực” uống sạch.
Sau khi uống xong, tiểu hoa yêu cầm lọ nước lên, chép miệng cảm thán, "Thật may mắn quá, chỉ là cảm giác nước mưa này có vị rất quen thuộc."
Sao lại giống y như nước hồ mà con người từng tưới cho cậu vậy?
Cậu lại ngước nhìn cơn mưa kỳ lạ kia, bỗng nhớ đến người hàng xóm mới của mình.
Đôi mắt Lâm Linh lập tức trợn tròn.
... Vậy nên, có phải hàng xóm mới đang tưới nước cho cậu không?
…
“Xin chào hàng xóm mới! Đầu tiên, cảm ơn vì túi phân bón lần trước. Sau đó... sau đó, em muốn xác nhận một chút, vực sâu của anh có thật sự ăn... ăn... ăn người không?”
Lâm Linh ôm một bó hoa trắng xinh đẹp, đứng trước một cái cây trước nhà mình để tập diễn tập trước khi gặp hàng xóm. Nhưng mỗi lần nhớ lại cảnh vực sâu nuốt chửng mọi thứ, cậu lại run rẩy và nói lắp.
Dù gì thì, là một tiểu hoa yêu nhỏ bé, việc chứng kiến vực sâu khổng lồ nuốt cả đất đai chỉ trong một cái chớp mắt thực sự khiến cậu khϊếp sợ. Vực sâu này đúng là khắc tinh của thực vật!
“Hay là thôi đi vậy”, một con vẹt trên cây phát ra tiếng, kèm theo là một chuỗi ồn ào. “Phải đấy, như vậy cũng nguy hiểm quá.”
Sau trận mưa ngày hôm qua, ba đầu vẹt từng nói rằng chúng sẽ rời đi không biết sao lại quay về. Khi nghe Lâm Linh kể lại mọi chuyện, chúng liền tụ tập quan sát và bắt đầu đưa ra những ý kiến chẳng mấy hữu ích.
“Các cậu thì biết gì chứ!”
Chiếc đầu giữa của con vẹt mổ nhẹ vào hai cái đầu hai bên, sau đó thần bí nói: “Tôi nghe loài người bảo rằng vực sâu đó vốn đã tồn tại từ lâu, chỉ là nó vẫn luôn trong trạng thái ngủ đông. Gần đây mới bắt đầu hoạt động mạnh mẽ.”
“Mà tất cả các sinh vật biến dị khi bắt đầu hoạt động mạnh đều chỉ vì hai lý do: tìm kiếm thức ăn và tìm bạn đời.”
Chiếc đầu giữa quay sang nhìn Lâm Linh, hạ thấp giọng, nói đầy chắc chắn, như thể chỉ nói với hai chiếc đầu bên cạnh: “Vực sâu ấy không làm hại tiểu hoa yêu, lại còn cho cậu ấy thức ăn. Đây chẳng phải là hành vi muốn tán tỉnh sao?”
Hai chiếc đầu bên lập tức nhìn đầu giữa với ánh mắt ngưỡng mộ. Chiếc đầu giữa vênh váo, ngẩng cao đầu. Dù sao thì nó cũng là chiếc đầu nguyên bản, không phải là thứ biến dị ra!
“Lâm Linh, cứ yên tâm mà đi tìm người hàng xóm mới đi. Người đó sẽ không làm hại cậu đâu. Dù gì thì, nhìn cậu dễ thương thế cơ mà!”
Tiểu hoa yêu: …?