Hơn nữa nhà họ người đông thế mạnh, cô nhỏ này nửa đường mới về nhà, đến bây giờ vẫn cô đơn lẻ loi một mình.
Bà Cố vừa nghe Cố Thanh cam đoan, lập tức cười tươi như hoa: “Ừm, tốt. Có câu này của con, bà yên tâm rồi.”
Trong lời nói, bà đương nhiên nghe ra chắt gái không còn muốn dây dưa gì với Alpha kia nữa.
Đã không còn liên lạc nữa, vậy bà đương nhiên cũng không cần phải quan tâm.
“Đời người rất dài, người gặp cũng khác nhau,” Bà Cố kéo dài giọng, lại nhìn Cố Thanh: “Cũng sẽ gặp được người phù hợp hơn.”
Cố Thanh cười hì hì: “Vâng ạ, người phù hợp với cô ta nhiều lắm.”
Nhưng sẽ không có ai tốt hơn cô Cố Thanh đâu. Tô Quan cả đời này e rằng chỉ có lúc nắm tay cô là thời kỳ đỉnh cao rồi.
Cũng coi như cô Cố Thanh này tốt bụng, lúc đó miễn cưỡng qua lại với Tô Quan.
“Ừm, vậy con nhớ nói với người ta. Nếu không người ta sẽ nghĩ nhà họ Cố chúng ta là người xấu.” Bà Cố gật đầu.
Cố Thanh gật đầu lia lịa: “Bà yên tâm, con nhất định sẽ nói với cô ta.”
Chặn rồi còn gì, đợi lúc nào Tô Quan mặt dày mày dạn kết bạn lại thì cô sẽ báo cho cô ta “tin vui” này.
Tuổi của Cố Thanh dù sao cũng nhỏ hơn Cố Dịch Tây, thứ bậc cũng nhỏ hơn. Thúc giục cô kết hôn, thật ra cũng chỉ là nói miệng cho có lệ, không nghiêm trọng lắm.
“Nói đi cũng phải nói lại, Cố tổng có người nào vừa ý chưa?” Một người họ hàng trên bàn ăn đột nhiên lên tiếng.
Vừa rồi cô ta cứ dùng dao nĩa chọc vào bánh mousse trên bàn.
Cố Dịch Tây trầm mặc nãy giờ bỗng nhiên hoàn hồn, khẽ cười một tiếng, nói: “Người vừa ý sao?”
Mọi người lập tức ngửi thấy mùi bát quái, lập tức tập trung nhìn chằm chằm người phụ nữ ngồi ở vị trí chủ trì.
Là phụ nữ hay đàn ông? Alpha hay Omega? Trẻ trung hay trưởng thành?
Họ tràn đầy tò mò về sở thích của người phụ nữ trẻ tuổi đã tạo nên đế chế thương mại thần thoại này.
Những ngón tay thon dài, thanh tú cong lại, gõ nhẹ lên khăn trải bàn.
Một hình ảnh hơi lỗ mãng hiện lên trong đầu cô.
Rõ ràng pheromone đã vô thức tỏa ra, nhưng vẫn khăng khăng nói rằng sẽ không ảnh hưởng đến cô.
Nhưng pheromone sẽ không nói dối.
Cố Dịch Tây khẽ nhếch môi, đáp: "Hình như là có."
"Là ai?"
Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên trên bàn tiệc.
Gia tộc Cố luôn thể hiện sự quý phái, tao nhã trước ống kính truyền thông, nhưng giờ đây cũng chẳng khác gì những người bình thường đang xôn xao.
Cố Thanh ngừng động tác uống rượu, cô cũng trợn tròn mắt, trao đổi ánh mắt với mẹ mình.
Sau đó, cô cũng hỏi theo: "Là ai?"
Nhưng ngoài dự đoán của Cố Thanh, Cố Dịch Tây dường như đột nhiên bắt gặp ánh mắt của cô.
"Một Alpha." Giọng nói của người phụ nữ trong trẻo.
Đôi mắt phượng dài, hẹp dưới ánh đèn pha lê ấm áp phản chiếu những tia sáng lấp lánh.
Như thể đang nhìn cô trả lời.
Không hiểu sao, Cố Thanh cúi đầu xuống.
Cô cảm thấy ánh mắt của cô nhỏ nhìn mình có chút kỳ lạ.
Thôi được rồi, lát nữa về nhà, mẹ cô chắc chắn sẽ lại nói cô - thực ra gia đình cô luôn có thành kiến với Cố Dịch Tây, nhưng vì thực lực của người sau quá mạnh mẽ nên họ chỉ có thể im lặng.
Một lúc sau, Cố Dịch Tây nói: "Sau khi ăn tối xong, tôi có việc phải đi trước, mọi người cứ chơi vui vẻ, mọi chi phí tôi sẽ lo liệu."
Mọi người lại ríu rít bàn tán về những sắp xếp sau đó, sau khi thống nhất xong, lại khen ngợi Cố tổng hào phóng.